Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 166




Có người ngoài ở đây, Văn thị nhanh chóng tiến lên ám chỉ bảo Từ cô mẫu lên kiệu, sau khi sinh con xong, lá gan của nàng ấy cũng lớn hơn không ít.

Diêu thị cũng bày mưu đặt kế, tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Diệp một câu.

Ôn Diệp tiếc nuối xoay người, cùng Diêu thị đi về phía kiệu xe của Quốc Công Phủ.

Trước khi lên kiệu, đại cô thái thái cố ý tới nói: "Ngay cả ta có đôi khi cũng chịu không nổi lời nói của bà ấy, con cũng đừng để ý."

Ôn Diệp đường hoàng nói: "Cô mẫu chỉ giúp con hiểu rõ hơn mối quan hệ giữa thế gia quyền quý Thịnh Kinh mà thôi."

Lúc nàng ở Ôn gia, cơ hội có thể nghe được những chuyện trắng đen này cũng không nhiều lắm.

Lục thị đã lên kiệu vén rèm lên, mặt mày ôn hòa nói: "Cô mẫu, mau lên kiệu đi, trời không còn sớm nữa."

Đại cô thái thái cười đi ra kiệu phía sau, Diêu thị hướng Ôn Diệp khẽ gật đầu, sau đó đi theo đại cô thái thái.

Vân Chi lúc này cũng tới đỡ Ôn Diệp.

Ôn Diệp khom lưng vào kiệu, trong lòng thầm nghĩ, Quốc Công phủ thật đúng là nơi dưỡng lão nửa đời sau cho lương tâm nàng.

Nàng yêu tính khí của hai cô mẫu, một người có thể cùng ăn, cùng chơi, còn người kia thì cùng buôn chuyện.

Còn có Lục thị.

Lục thị lại càng toàn năng, trực tiếp đem nàng nhét vào hố rác, Ôn Diệp rất hưởng thụ nằm trong hố rác.

Sợ tiểu phế vật này sẽ "chết đói”, Lục thị còn thường xuyên ném ngân phiếu cùng bảo thạch xuống đáy hố.

Còn có những đứa trẻ ở các giai đoạn khác nhau để nàng trêu chọc chơi đùa, cùng với lang quân hợp pháp tướng mạo tuấn mỹ tính tình tốt, công việc bận rộn đến mức không về nhà được tất sẽ báo cáo hành trình giữ mình trong sạch không làm loạn.

Nghĩ tới đây, Ôn Diệp vào kiệu, cong môi cười với Lục thị.

Nội tâm thì cảm thán, tẩu tẩu, đa tạ tẩu lúc trước mắt mu đã coi trọng ta.

Lục thị bị nụ cười này của nàng làm cho mơ hồ, trong lòng không khỏi tự hỏi, Ôn thị lại muốn gây ra rắc rối gì.

Ngay khi Lục thị muốn mở miệng hỏi, Ôn Diệp lại gần, thật lòng nói: "Tẩu tẩu, tẩu thật tốt."

Lục thị: "..."

Không đúng.

*

Trở lại Quốc Công phủ, giờ Thân cũng sắp qua, Ôn Diệp và Lục thị sau khi vào phủ rất nhanh tách ra, một người đi về phía tây, người kia trực tiếp đi về phía trước.

Ra ngoài cả ngày, vẫn có chút mệt mỏi.

Trên đường về Tây viện, Ôn Diệp gặp Nhẫn Đông.

Nàng nhướng mày, đợi đối phương hành lễ xong, hỏi: "Tiểu công tử đang ở Tây viện à?"

Nhẫn Đông cung kính trả lời: "Vâng.

Ôn Diệp không nói gì nữa, tiếp tục đi tới.

Nhẫn Đông ôm khay đi theo phía sau, trên khay đặt ngay ngắn một bộ quần áo mùa đông, giày và tất cho trẻ em.

Ôn Diệp vừa vào tây viện, liền nhìn thấy Từ Ngọc Tuyên dưới hành lang, chân nhỏ không ngừng nhúc nhích, giống như mặt đất đang thiêu đốt chân cậu bé.

Rõ ràng mùa xuân còn chưa tới.

Sau đó Ôn Diệp mới biết được, tiểu tử này cùng Kỷ ma ma chơi trốn tìm, chạy rất nhanh, không cẩn thận chân trái giam lên chân phải, khiến cậu bị dập mông xuống đất bùn.

May mắn là đất bùn, nếu là mặt đất đá xanh, cái mông nhỏ của cậu cho dù không nở hoa phỏng chừng cũng phải biến thành một mảng xanh tím.

Quần áo dính bùn, đương nhiên không thể mặc, Kỷ ma ma vội vàng kêu Nhẫn Đông nhanh chóng trở về lấy một bộ tới thay.

Chờ Từ Ngọc Tuyên thay xong quần áo sạch sẽ, Ôn Diệp đã uống hết hai chén trà.

Chẳng biết tại sao, Ôn Diệp cảm thấy mình có thể nhìn thấy sự chột dạ trên mặt Từ Ngọc Tuyên?

Hay là nhóc con sợ bị nàng mắng?

Từ Ngọc Tuyên dừng bước sau khi ra khỏi phòng, nhìn Ôn Diệp một hồi lâu.

Ngay khi Ôn Diệp muốn thu hồi ánh mắt, Từ Ngọc Tuyên bước chân nhỏ, vui vẻ đi tới, dưới sự giúp đỡ của Kỷ ma ma bò lên ghế, dùng tay nâng ấm trà lên thì phát hiện không thể nhấc lên nổi, lại vội vàng nhìn về phía Kỷ ma ma.

Kỷ ma ma thấy ý của cậu bé, liền ngập ngừng rót một chén trà.

Từ Ngọc Tuyên hai tay nâng chén trà lên, chậm rãi dời về phía Ôn Diệp: "Nương, uống trà-"

Ôn Diệp chuẩn bị uống chén trà thứ ba, do dự một lát, vẫn chuyển hướng nhận lấy trà mà Từ Ngọc Tuyên đưa tới, có điều trước khi uống nàng muốn hỏi một câu: "Có phải con đã làm chuyện gì có lỗi với ta không?”