Đợi hắn vừa đi, Hoàng đế liền nói với Từ Nguyệt Gia phía dưới: "Đệ đệ này của tram, từ nhỏ đã không thông minh, chuyện hôm nay, Từ Khanh coi như nó chưa từng tới, án tử vốn dĩ phán như thế nào, thì phán như thế đó."
Từ Nguyệt Gia cũng chắp tay cúi người hành lễ: "Thần tuân chỉ"
Hoàng đế đã quen sự nề nếp của Từ Nguyệt Gia, y bỏ lại tấu chương nói: "Hy vọng vụ án Giang Minh này, có thể cảnh báo đám con cháu thế gia Thịnh Kinh."
Từ Nguyệt Gia thành thật nói: "Vụ án này quả thật uy hiếp một bộ phận lớn người dân."
Lý công công tiễn Văn Vương ra khỏi Cần Chính Điện rồi trở về, trên tay có thêm một hộp thức ăn.
Ông ấy từ bậc thang bên cạnh đi tới bên cạnh Hoàng đế, khom lưng nhẹ giọng nói: "Be hạ, đây là món điểm tâm kiểu mới ở Thái Vân Trai mới mua từ ngoài cung về ạ."
Hoàng đế: "Ồ?"
Y mở hộp thức ăn ra, nhìn điểm tâm còn hơi ấm trong hộp, lại đậy vào nói: "Sau khi thử độc, thì đưa qua cho công chúa."
Lý công lập tức nói: "Nô tỳ nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Sau đó liền cam hộp thức ăn lặng lẽ rời khỏi Cân Chính điện.
Hoàng đế vốn định cùng Từ Nguyệt Gia nói chút chính sự, bởi vì Lý công công ngắt lời, y liền chuyển hướng nói đến chuyện khác: "Trường Nhạc bị trâm chiều hư, trước đó không lâu tự nhiên cống mẫu hậu trốn ra cung, trú bay trú bạ vào một quán điểm tâm mới mở, sau khi bị trẫm phái người cưỡng chế bắt về, thì nó đối với điểm tâm của quán này vẫn luôn nhớ nhung, mẫu hậu con bé vì muốn giáo huấn con bé một chút nên cưỡng chế tất cả mọi người trong cung không cho con bé mua."
Nói đến đây, Hoàng đế giống như thở dài: "Sau đó Trường Nhạc liền chạy tới trước mặt trẫm, tram nhất thời mềm lòng, để cho Lý công công bí mật phái người ra cung mua một hộp này."
"Từ Khanh, ngươi hiểu ý trẫm chứ?" Hoàng đế nhìn về phía hắn.
Từ Nguyệt Gia cũng không muốn nghe Hoàng đế lải nhải nhiều lần nữa khom người nói: "... Thần hiểu."...
Rời khỏi hoàng cung, Từ Nguyệt Gia ngồi vào kiệu xe Quốc Công phủ, tên xa phu tên là A Xuân.
Trong kiệu xe, Từ Nguyệt Gia ngồi ngay ngắn.
Phố Nam An là con đường nhất định phải đi qua từ hoàng cung mới trở vê phủ.
Thái Vân Trai trong miệng Hoàng đế mở ở trên con đường này.
A Xuân biết Từ Nguyệt Gia đang ngồi yên tĩnh, cho nên một đường đánh ngựa không phát ra âm thanh.
Xe ngựa vững vàng chạy qua phố Nam An, khi sắp rẽ, bên trong kiệu đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Chờ một chút."
A Xuân lập tức dừng xe ngựa lại.
Từ Nguyệt Gia vén rèm xe, nhìn về phía A Xuân, ánh mắt bình thản nói: "Đến Thái Vân Trai mua hai hộp điểm tâm." A Xuân kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó phát giác: "... Tiểu nhân đi ngay đây."
Tên đó nhảy xuống, dắt xe ngựa tới một bên, bảo đảm sẽ không cản đường người đến sau, mới cất bạc Từ Nguyệt Gia cho, chạy trở về.
*
Quốc công phủ, tây viện.
Thiên phú của Kỷ ma ma cũng không tệ lắm, không đến hai khắc đã học được đá cầu, một lần có thể đá năm sáu quả, Từ Ngọc Tuyên vui rạo rực nhìn trong chốc lát.
Đại khái là chịu ảnh hưởng của Ôn Diệp, hiện tại cậu bé đã học được cách vỗ tay nói "Tốt".
Được Từ Ngọc Tuyên cổ vũ, Kỷ ma ma càng đá càng hăng.
Sau khi thỏa mãn, Kỷ ma ma vừa thấy Từ Ngọc Tuyên mệt rồi, liền thu cầu lông gà lại, để Hà Hương ôm Từ Ngọc Tuyên trở về phòng ngủ trưa một lát.
Từ Ngọc Tuyên sau khi ngủ trưa dậy, vừa vặn đúng lúc Từ Nguyệt Gia hồi phủ.
Đợi hơn nửa ngày, cuối cùng chờ trở về, Từ Ngọc Tuyên chạy tới, Từ Nguyệt Gia căn bản không kịp giấu.
Trong tay hắn cầm theo hộp điểm tâm
Tự nhiên bị Từ Ngọc Tuyên nhìn thấy.
Trẻ con đối với hộp đựng thức ăn vẫn có năng lực cảm giác nhất định, đây đại khái chính là thiên phú chỉ thuộc về bọn chúng.
Đôi mắt tròn xoe của Từ Ngọc Tuyên lóe sáng, chờ mong nhìn về phía Từ Nguyệt Gia.
Từ Nguyệt Gia nhìn con trai, im lặng giây lát, nói: "Nhớ để lại một nửa cho nương con."
Từ Ngọc Tuyên nặng nề gật đầu: "Cho Nương, để phần!"
Từ Nguyệt Gia đem một hộp điểm tâm đưa cho Kỷ ma ma.
Từ Ngọc Tuyên thấy điểm tâm rơi vào trong tay Kỷ ma ma, hấp tấp đuổi theo, Kỷ ma ma bảo Nhẫn Đông đi lấy đĩa sứ sạch sẽ.