Đại cô thái thái không chịu nổi sự dính người của muội muội này, nếu không có người ngoài ở bên cạnh thì bà đã sớm cách xa rồi.
Sau khi vào Lục phủ, Lục thị dẫn mọi người đi gặp Lục Tam thẩm, đối phương mặt mày hớn hở, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Lục Tam thẩm chào hỏi lần lượt xong, liền kéo tay Lục thị nói: "Yểu Tâm à, Tam thẩm sẽ không khách khí với con nữa, hôm nay khách tới thật sự rất nhiều, nếu như trong phủ có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo, thì con trực tiếp giúp Tam thẩm xử lý là được, ngàn vạn lần đừng để hạ nhân phục vụ chậm trễ hai vị cô mẫu và mấy vị đệ muội của con."
Yểu Tâm là khuê danh của Lục thị.
Lục thị nắm tay lại nói: "Tam thẩm nói vậy là sao, không cần người nói, con cũng sẽ chăm sóc tốt cho các vị ấy, người cứ yên tâm đi."
Đại cô thái thái cũng nói: "Tất cả mọi người đều là thân thích với nhau, có tấm lòng nhân ái, để con bé dẫn chúng ta đi dạo cũng giống thế thôi."
Từ cô mẫu càng săn sóc nói: "Hôm nay coi như là thân càng thêm thân, Lục phu nhân đi làm việc đi."
Bữa tiệc đính hôn hôm nay đích xác có rất nhiêu khách, thông gia của Lục gia cũng rắc rối, rất phức tạp, lại bởi vì Lục tam thúc trước đó không lâu thăng chức, nên phải tổ chức một buổi lễ đính hôn phù hợp với địa vị của ông.
Thẩm Lục đối với cháu gái Lục thị này có chút hiểu biết, biết được nàng ấy là thật lòng, nên cũng không khách khí với nàng, sau khi gọi con gái ra cho mấy người ở đây gặp mặt, lại cùng Từ cô mẫu còn có đại cô thái thái hàn huyên một hồi, trong lúc đó lại càng không quên khen ngợi mấy vị vãn bối còn lại.
Đợi đến lúc gần hết giờ, liền dẫn nữ nhỉ vội vàng rời đi.
Tỳ nữ Lục phủ đều ở trong viện chờ, người đứng ngoài phòng chính là tỳ nữ được dẫn theo.
Lục thị cùng đại cô thái thái trò chuyện về hôn sự của Lục Tâm Nghiên, Văn thị cùng Diêu thị cũng thấp giọng trao đổi, thỉnh thoảng sẽ dẫn theo Ôn Diệp đang ăn điểm tâm, tóm lại sẽ không lạnh nhạt với nàng.
Từ cô mẫu thấy trong đại sảnh chỉ còn người trong nhà, dần dần thả lỏng tâm tình, cuối cùng cũng có thể nói ra những điều mà bấy lâu nay mình vẫn kìm nén.
Bà ấy giả vờ ho, những người khác ngừng nói chuyện, gần như đồng thời đưa mắt nhìn bà.
Khóe môi Từ cô mẫu cong lên nói: "Gần đây, tẩu tẩu ta dường như đã tỉnh ngộ."
Bà ấy có một biểu cảm trên khuôn mặt như muốn nói: "Mau hỏi ta cụ thể đi mau hỏi đi".
Văn thị nhìn thấy một cảnh này: "!!I
Vốn tưởng rằng xuất phủ dự tiệc, bà bà có thể kiềm chế một chút, cuối cùng đó là hy vọng xa vời của nàng.
Đại cô thái thái mở miệng trước: "Là muội đi chỉ điểm cho bà ta sao?"
Ở đây chỉ có Ôn Diệp tò mò giống như đại cô thái thái, chỉ là nàng không lên tiếng hỏi mà thôi, Lục thị và Diêu thị đều có tâm trạng bình thản, nghe cũng được mà không nghe cũng chả sao. Ôn Diệp ngay cả điểm tâm cũng không tiếp tục ăn nữa.
Từ cô mẫu hướng về phía đại cô thái thái cười cười, có phần hạ giọng rồi nói: "Ta không làm gì để tự tìm phiền toái cho mình cả, chỉ là bản thân bà ta tự "tỉnh ngộ thôi, hôm nay tuy có Văn Vương gây khó dễ, nhưng có Tử Đàn ở đây, tất cả mọi người có thể nhìn ra, Giang Minh bị trảm hình khẳng định là điều không thể tránh được, không hiểu sao Lý thị đã nhìn rõ cha của Giang Minh là người như thế nào, hiện tại bà ta không còn chiến đấu với mấy tiểu thiếp ở hậu viện nữa mà tập trung dưỡng tiểu nhi tử của mình."
Từ cô mẫu nói có chút khô khan, uống ngụm trà xong tiếp tục: "Lý thị tổng cộng chỉ có hai đứa con trai, con trai lớn sắp mất, trượng phu lại không đáng tin cậy, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tiểu nhi tử, tối thiểu nhi tử cùng bà ta còn có huyết thống, lại không có trượng phu, phí nhiều khí lực như vậy đấu với mấy hạng chim chích thì có lợi gì đâu, hài tử hiếu thuận mới có thể bảo đảm cuộc sống tuổi già sẽ không phải thê lương."