Về phần ấn tượng đối với Ôn Diệp, nàng ấy chỉ mơ hồ nhớ rằng đó là một người biết giữ bổn phận, so với Ôn nhị chuyện chuyện thích đâm chọc, Ôn tam nhát gan sợ phiền phức thì trên người Ôn Diệp chẳng tìm được điểm nào đặc biệt.
Phổ phổ thông thông, mờ nhạt giữa đám người.
Cho đến trước hôn yến của nhị đệ không lâu, nàng ấy trở lại nương gia, mẫu thân nói cho nàng ấy biết một số chuyện về vị tứ muội này, nàng ấy mới hơi chú ý đến Ôn Diệp.
Ôn Ngọc Uyển thu hồi suy nghĩ, khen Ôn Diệp hai câu, lại bảo bọn tỳ nữ mang lễ vật xuống dưới.
Kết quả lại thấy nữ nhi nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ bị mang đi, Ôn Ngọc Uyển buồn cười nói: "Được rồi, ngày mai sẽ để con chơi."
Hai mắt Lâm Thù Nhi lập tức sáng bừng lên, lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng vùi người vào ngực Ôn Ngọc Uyển: "Nương -"
Tất cả những người có mặt ở đó đều mỉm cười.
"Đúng rồi, hôm nay cữu mẫu cũng sẽ đến." Ôn Ngọc Uyển để tỳ nữ đưa nữ nhi về khuê phòng trước, sau đó nói đến chính sự: "Nương, Thành biểu đệ nhà cữu mẫu trúng bảng cùng năm với huynh trưởng, tuy rằng thứ hạng thấp chút nhưng tốt xấu gì cũng là trúng."
Mẫu thân lo lắng chuyện hôn sự của tứ muội, thân là nữ nhi, Ôn Ngọc Uyển không khỏi cũng nhọc lòng theo.
"Con nói là hài tử Thẩm Thành đó?" Thẩm thị phải mất rất lâu mới nhớ ra đứa nhỏ đó từ trong đống nhi tử của huynh trưởng nhà mẹ đẻ.
Cũng không thể trách Thẩm thị, vị huynh trưởng đó của bà ấy sinh rất giỏi, trong nhà một lèo mười mấy đứa nhi tử, tám chín đứa khuê nữ, chỉ riêng việc nhận mặt thôi cũng phí một phen công phu.
"Chính là đệ ấy." Ôn Ngọc Uyển thoáng nhìn về phía Ôn Diệp ở ghế dưới, nói: "Năm nay Thành biểu đệ hai mươi bốn, còn là quan chức, không phải rất tốt sao?"
Thẩm thị suy nghĩ một lát rôi nói: "Để ta suy nghĩ thêm."
Thẩm gia nhân khẩu đông đảo, tình huống phức tạp, bất đắc dĩ, Thẩm thị không muốn để Ôn Diệp gả qua đó.
Và tất nhiên, nếu Ôn Diệp nguyện ý thì bà ấy sẽ không ngăn cản.
Cũng không phải Ôn Ngọc Uyển muốn Thẩm thị đưa ra quyết định ngay lập tức. Tuy cảm tình giữa nàng ấy và các thứ muội không quá thâm hậu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ hố bọn họ.
Trong số các biểu huynh biểu đệ của nhà cữu cữu, ngoài hai đích biểu ca do cữu mẫu sở sinh ra thì chỉ có Thẩm Thành là thứ xuất nhưng đọc sách không tệ, tuổi tác cũng vừa vặn tương xứng.
Thấy Thẩm thị do dự, Ôn Ngọc Uyển chuyển mắt nhìn về phía Ôn Diệp.
Ôn Diệp hiểu chuyện cúi gầm đầu, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Trong lòng lại nói, Thẩm Thành, chất nhi nhà mẹ đẻ của Thẩm thị?
Ôn Diệp không hiểu biết quá nhiều về nhà mẹ đẻ của Thẩm thị, chỉ nhớ tháng trước vị huynh trưởng đó của Thẩm thị lại sinh thêm cho bà ấy một chất nữ nữa. Lời nói đã đến bên khóe miệng của Ôn Ngọc Uyển lại nghẹn trở về.
Chuyện còn chưa quyết định, rốt cuộc cũng không tiện hỏi thẳng ra miệng.
Hơn nữa... dù có khác người hơn nữa thì vẫn là một cô nương chưa xuất các.
Nghĩ đến đây, Ôn Ngọc Uyển nói: "Là phải suy nghĩ thật kỹ, vừa hay hôm nay có rất nhiều phu nhân thế gia đến dự tiệc."
Trong lòng Thẩm thị cũng là tính toán này.
Hoa yến do Vĩnh Thành Bá phủ tổ chức, tự nhiên chính là sân nhà của Vĩnh Thành Bá phu nhân và nữ nhi đang đứng bên cạnh bà ấy, nhóm phu nhân thế gia túm tụm xung quanh mẫu nữ hai người, đại đa số đều vì nhi tử còn chưa có hôn phối trong nhà mà đến.