Đối với hành vi đặc biệt gần gũi của Từ Ngọc Tuyên, Ôn Diệp chỉ vuốt ve cái ót của cậu nhóc coi như đáp lại, sau đó bình tĩnh đón lấy các loại ánh mắt khác nhau của mọi người.
Trong khi đó, Từ Nguyệt Gia bị nhi tử vô tình vứt bỏ cũng tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí còn không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà.
Ánh mắt chế nhạo và trêu ghẹo xung quanh dường như chẳng mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Không thể không nói, phu thê nhà này ở trên một phương diện nào đó còn rất giống nhau.
Bọn nhỏ không thể chịu đựng được nữa và lần lượt ngủ thiếp đi.
Người lớn đúng hẹn thức đến giờ tý để đón giao thừa, sau khi ăn mấy miếng sủi cảo tượng trưng thì ai về viện nấy.
Ôn Diệp cảm thấy sủi cảo mà phòng bếp lớn chuẩn bị lần này rất không tồi, mấy loại nhân bánh đều là loại mà nàng thích ăn.
Trước khi rời đi, nàng còn đặc biệt dặn dò Đào Chi đến phòng bếp lớn hỏi xem sủi cảo còn nhiều không, nếu còn thì thuận tiện mang một ít về Tây viện.
Đỡ mất công phòng bếp nhỏ phải chuẩn bị lần nữa.
Đào Chi đi nhanh về cũng nhanh, vừa vặn gặp gỡ đám người Ôn Diệp đang trên đường về Tây viện ở phía trước cách cầu vòm đá một đoạn.
Ôn Diệp nhìn khay đan trong tay Đào Chỉ và hỏi: "Ngươi lấy bao nhiêu?"
Đào Chi uốn gối hành lễ rồi đáp: "Cũng không nhiều lắm, mỗi loại nhân khác nhau nô tỳ đều lấy một ít, cả thảy sáu mươi cái đổ lại."
Tuy rằng dọc đường đi đều có treo đèn, nhưng đêm đen hắc ám, rất khó có thể thấy rõ trong khay đan đựng gì.
Từ Nguyệt Gia liếc khay đan một cái rồi ngước mắt lên nhìn Ôn Diệp: "Nàng kêu người đi phòng bếp lớn lấy gì vậy?"
Chuyện này không có gì phải giấu diếm, Ôn Diệp nói: "Sủi cảo mới ăn lúc nãy mùi vị không tồi, ta ăn thấy rất thích, nên bảo Đào Chi đi phòng bếp lấy một ít mang về."
Mùa đông gói sủi cảo, chỉ cần để ngoài trời cho đông lại, trữ thời gian dài cũng không sợ hư, nàng có thể để giành ăn nhiêu bữa.
Tuy đã biết tỏng tính cách của nàng, nhưng Từ Nguyệt Gia vẫn muốn hỏi: "Sui cao này và sủi cao ngày thường nàng hay ăn thì có gì khác?”
"Đương nhiên không giống rồi." Ôn Diệp hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ lang quân có thể ăn được sủi cảo đêm trừ tịch trong ngày thường hay sao?”
Từ Nguyệt Gia nghe hiểu ý tứ trong câu nói của nàng: "... Nàng thế này là ngụy biện."
Ôn Diệp cười một tiếng "ha" rồi nói: "Ngụy biện hay không ngụy biện, có thể cãi thắng lang quân là được."
Từ Nguyệt Gia: "..."
Ôn Diệp không biết có phải gần đây Từ Nguyệt Gia không cần thượng triều, lại không có công vụ trên người nên mới nhàn rỗi thành bệnh hay không.
Trước kia cũng không phát hiện hắn là người sẽ hỏi loại vấn đề nhàm chán này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại Tấn khai triều từ lúc nào nhỉ?
Nàng phát hiện tân suất nhìn thấy Từ Nguyệt Gia ở Tây viện gân đây quá cao rồi.
Ôn Diệp nghĩ như thế đấy.
Trở lại Tây viện, sau khi đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, Ôn Diệp nhìn Từ Nguyệt Gia đang chuẩn bị nằm xuống, đột nhiên không còn buồn ngủ.
Nàng chủ động rút lại những lời oán thâm trong lòng lúc nay ám chỉ nói: "Lang quân, hay là chúng ta cùng nhau tiêu thực nhé?”
Từ Nguyệt Gia: "..."
*
Đại Tấn không có quy củ mồng một đầu năm không được đi thăm viếng thân hữu, chẳng qua mọi người đều có thói quen từ mồng hai mới bắt đầu đi lại.
Lúc trước cứ mỗi mồng hai tết Lục thị sẽ ve nhà mẹ đẻ Định An Hầu phủ, nhưng năm nay Quốc Công phủ có thêm hai bà tức Đại cô thái thái vừa hồi kinh, vì không chậm trễ Đại cô thái thái và nhi tức của bà ấy, từ trước tết Lục thị đã quyết định mồng một năm nay về Hầu phủ.
Vừa vặn không trùng với với Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp về Ôn phủ vào mồng hai.
Về phần Từ cô mẫu ở Xương Nam Hầu phủ, Xương Nam Hầu cũng có muội muội, cho nên mấy năm trước Từ cô mẫu đều dẫn lang quân và nhi nữ về Quốc Công phủ vào mồng ba tết.
Ngày về năm nay vẫn không thay đổi.
Những thân thích khác của Quốc Công phủ chỉ cần ở trong kinh thì trên cơ bản đều giống với Từ cô mẫu, mồng ba sẽ đến phủ bái phỏng chúc mừng năm mới.
Mồng một tết, Lục thị một nhà bốn người rời khỏi Quốc Công phủ vào giờ thìn.