Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 139




Ba tên tiểu tử cười đùa náo nhiệt trên giường lò ấm áp.

Phải giả vờ bắt không được người rất mệt, Từ Cảnh Dung quỳ trên giường, nghiêng trái nghiêng phải hùa theo hai đệ đệ chơi đùa.

Lục thị nói mấy lần, nhưng không một đứa nào chịu nghe, sau đó ngẫm lại hôm nay là tết nhất, không giống với ngày thường, thôi thì cứ để bọn nhỏ chơi cho tận hứng, nàng ấy không quản nữa.

Chỉ dặn nhóm ma ma tỳ nữ vây quanh giường lò, cẩn thận trông chừng bọn nhỏ.

Ôn Diệp vừa vào nhà chưa được bao lâu, Từ Cảnh Dung đã nằm bẹp trên giường lò, từ bỏ nói: "Không chơi nữa! Không chơi nữa! Còn nữa Từ Cảnh Lâm! Đệ đừng có kéo quân ta!"

Từ Cảnh Dung dùng cả hai tay giữ chặt lưng quần, gấp đến độ gọi cả tên lẫn họ.

Ôn Diệp thấy vậy nhịn không được cong môi cười, trong lòng thầm nghĩ, không được rồi, mới nhỏ như vậy đã phải thể nghiệm nỗi khổ trông trẻ.

Lúc này Lục thị cũng hướng vào giường lò gọi một tiếng, bảo bọn nhỏ ra vấn an Ôn Diệp.

Trước khi ba tên tiểu tử ra ngoài làm lễ vấn an với mình, Ôn Diệp cũng phúc thân hành lễ với Đại cô thái thái đã có mặt ở chính viện từ sớm.

Thân gia không có người ở Thịnh Kinh, hai bà tức Đại cô thái thái bèn ở lại Quốc Công phủ ăn tết.

Sau khi Từ Cảnh Dung vấn an xong liền nói: "Nhị thẩm thẩm, gần đây người lại làm đồ ăn ngon, sao không đến Đông viện gọi ta?"

"Con nghe tin tức này từ chỗ nào đấy?" Ôn Diệp nói, nào chỉ có gần đây thôi, rõ ràng ngày nào phòng bếp nhỏ Tây viện cũng đều làm đồ ăn ngon mà.

Từ Cảnh Dung hếch cằm về phía giường lò rồi nói: "Tuyên đệ nói với ta đấy, đệ ấy nói đã ăn cá con chiên ở Tây viện của Nhị thẩm thẩm."

Ôn Diệp đối diện với tầm mắt của mọi người, không chút hoang mang giải thích: "Đó là dùng hỗn hợp bột bắp với bột mì trắng nặn thành hình cá con, sau đó đem chưng trong lồng hấp thành bánh bao cá con."

Lần đầu có thể dùng món ăn thường thấy trong nhà để lừa gạt Từ Ngọc Tuyên, lần thứ hai thì không thể dùng chiêu cũ, vì thế Ôn Diệp bèn dặn phòng bếp nhỏ lúc chưng bánh bao thuận tay nặn bánh thành hình cá con.

Đại cô thái thái cười khá kiềm chế: "Trò quỷ của con thật nhiều."

Diêu thị cũng che miệng cười khẽ.

Trên mặt Lục thị thoáng vẻ bất đắc dĩ, lúc nàng ấy mới nghe lời giải thích từ phía Ôn thị cũng phục nàng sát đất.

Từ Cảnh Dung không chết tâm nói tiếp: "Vậy bánh gạo cay thì sao?"

"Đó là trù nương dùng trứng gà làm thành trứng cuộn, cắt thành dạng sợi, phết thêm chút mứt hoa quả là thành."

Dù sao Từ Ngọc Tuyên cũng không biết thế nào là cay, Ôn Diệp nói tiếp: "Nếu con muốn ăn, hôm nay cũng dặn trù phòng làm một ít." Từ Cảnh Dung nhìn nàng với vẻ mặt một lời khó nói hết, nói: "Không cần đâu, chất nhi đột nhiên không muốn ăn nữa."

Tuyên đệ thật đáng thương, bị Nhị thẩm thẩm xoay như chong chóng vậy.

Ôn Diệp lại không tính buông tha cậu, cười hỏi ngược lại: "Bài tập mà tiên sinh giao cho con đã hoàn thành hết chưa?”

Năm hết tết đến, bọn nhỏ sợ nhất cái gì?

Đương nhiên là sợ trưởng bối hỏi chuyện học hành rồi.

Quả nhiên, sau khi Từ Cảnh Dung nghe xong, vẻ mặt nháy mắt cứng đờ, nói: "Nhị thẩm thẩm, người..."

Cậu múa bút thành văn mấy ngày liền cũng chỉ mới hoàn thành được một nửa mà thôi.

Kế hoạch chơi cho tận hứng trước tết coi như đổ sông đổ bể.

Từ Cảnh Dung hoàn toàn suy sụp.

Nhưng Ôn Diệp vẫn mặt mày dịu dàng, nhìn cậu với ánh mắt từ ái.

Lục thị thấy thế mới nói: "Nhị thẩm thẩm của con quan tâm con, thái độ đoan chính chút cho ta."

Từ Cảnh Dung cảm thấy hình như mẫu thân không hiểu Nhị thẩm thẩm cho lắm.

Nhị thẩm thẩm nào có quan tâm cậu, rõ ràng là cố ý chọc dao vào tim cậu mà.

*

Sau khi Thánh thượng đăng cơ đã hủy bỏ cung yến vào dịp trừ tịch mỗi năm, nói rằng ngày mà toàn gia vui vẻ thì nên ở bên cạnh người nhà.

Không cần vào cung tham gia cung yến, bữa cơm trừ tịch của Quốc Công phủ đã sớm dọn lên bàn.

Cả nhà vừa vặn quây quần quanh một bàn ăn, cơm tất niên rất phong phú, những món ăn mà Ôn Diệp chưa từng nghe qua, chưa từng nếm thử đều có.

Lục thị chú ý đến khẩu vị của từng người để chuẩn bị.