Ôn Diệp không khỏi mỉm cười, nói: "Thì ra là vậy."
Nếu đã vậy, hình như nàng cũng không cần giả vờ hiền huệ trước mặt đối phương nữa rồi.
Ôn Diệp dần dần thả lỏng bản thân.
Đại cô thái thái lại nói: "Cho sau này Quốc Công phủ phân gia, con có thể thể nghiệm nỗi khổ của việc quản gia rồi."
Ôn Diệp cúi đầu nhấp một ngụm trà, không chút hoang mang nói: "Tuyên Nhi còn nhỏ, tạm thời vẫn chưa thể rời khỏi bá nương của thằng bé."
Lời này nghe cứ quái quái, nhưng Từ Ngọc Tuyên quả thật do Lục thị nuôi lớn, nói vậy hình như cũng không sai.
Đại cô thái thái nhìn thoáng qua Từ Ngọc Tuyên ngoan ngoãn ngây thơ, nói: "Nhưng con cũng không cần lo lắng, bọn nhỏ đều lớn nhanh như thổi, thoắt cái là đến tuổi có thể cưới thê tử ngay, đến lúc đó con có thể thoải mái rồi."
Trong lòng Ôn Diệp âm thầm tính, chờ Từ Ngọc Tuyên có thể cưới thê thì ít nhất cũng phải mười sáu mười bảy năm nữa.
Lúc trước không cảm thấy gì, hiện tại nghe Đại cô thái thái nói như vậy, Ôn Diệp bỗng nhiên phát hiện bản thân mình không nhất định có thể sống kiếp cá mặn mãi.
Cũng không biết Lục thị có thể tiếp tục nhịn nàng thêm mười sáu mười bảy năm nữa hay không.
Ôn Diệp nhìn Từ Ngọc Tuyên đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, thật lòng thật dạ hi vọng: "Con phải hăng hái tranh giành lên nha."
Từ Ngọc Tuyên nghe nửa hiểu nửa không, còn trịnh trọng gật đầu.
Dáng vẻ nghiêm túc của cậu nhóc chọc cho Đại cô thái thái và Diêu thị bật cười.
Đặc biệt là Diêu thị, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên tràn đầy khát vọng, nàng ấy gả vào Thân gia đã gần hai năm rồi, nhưng mãi vẫn chưa có tin vui.
May mà nàng ấy có một bà bà tốt, chưa từng hối thúc nàng ấy, cũng chưa từng bảo nàng ấy nạp thiếp cho lang quân.
Vì khiến nàng bớt buồn, bà bà còn tìm một đại phu đáng tin bắt mạch cho nàng ấy và lang quân.
Đại phu nói thân thể của nàng ấy và lang quân đều không có vấn đề gì, vẫn luôn chưa có thai là vì duyên phận chưa đến.
Lần này bà bà dẫn nàng ấy lên Kinh cũng là muốn đưa nàng ấy ra ngoài giải sầu.
Máy hát vừa mở ra, bâu không khí ở Tây viện tức khắc trở nên thoải mái.
Đại cô thái thái dần dần lộ ra bản tính: "Ánh mắt nhìn con dâu của ta rất chuẩn, chờ sau này con muốn làm bà bà thì có thể tìm ta, ta đến giúp con xem xét."
Diêu thị ở bên cạnh xấu hổ che mặt lại.
Ôn Diệp nghe vậy nhướng mày.
Sau đó cúi mắt xuống nhìn Từ Ngọc Tuyên cái gì cũng không hiểu đang cầm điểm tâm cẩn thận nhai nuốt.
Lại ngước mắt nhìn thoáng qua Diêu thị, cuối cùng chậm rãi gật đồng tán đồng: "Ánh mắt của cô mẫu không tệ."
Nhưng yêu cầu của nàng không cao, biết quản gia là được rồi.
Đại cô thái thái mừng lắm, lại nói tiếp: "Con dâu tốt khó tìm, ta thấy sau này Tử Đàn còn sẽ thăng tiến nữa, nếu con muốn được thoải mái thì ít nhất phải tìm một người giống như tẩu tẩu của con vậy."
Ôn Diệp bỗng dưng phát hiện, nam nhân quá ưu tú cũng là một loại rắc rối.
Đại cô thái thái thấy nàng rối rắm, bà ấy nói với vẻ "cái gì ta cũng biết hết": "Có phải con đang suy nghĩ xem nên ăn vạ tẩu tẩu con như thế nào hay không?”
Ôn Diệp lập tức phủ nhận: "Sao lại "ăn vạ" chứ, con chỉ luyến tiếc tẩu tẩu mà thôi."
Đại cô thái thái hừ cười: "Chuyện này thì có gì mà ngại, nếu ta là con, ta cũng sẽ nghĩ cách ăn vạ."
Ánh mắt bà ấy nhìn Ôn Diệp thấp thoáng tia hâm mộ: "Con đúng là có phúc, gặp được một tẩu tẩu tốt như vậy, việc gì cũng không cần làm."
Không giống bà ấy, toàn làm tẩu tử của người khác.
Giữa nữ nhân với nhau thỉnh thoảng sẽ khoe nhau một số thứ kỳ kỳ quái quái.
Ôn Diệp lập tức ưỡn thẳng eo lưng nói: "Vận khí của con tốt."
Đại cô thái thái thấy vẻ mặt khoe khoang của Ôn Diệp, nhịn không được quay đầu lại nhìn nhi tức của mình một cái.
Diêu thị: ”..."
Nàng ấy có thể lựa chọn cái gì cũng không hiểu hay không?
Mẫu thân cũng quá làm khó người khác rồi.
Nàng ấy có thể so với Đại biểu tẩu được sao?
Kể từ khi đến nơi này, Đại cô thái thái là người đầu tiên cùng tần số với nàng, nói chuyện với bà ấy rất nhẹ nhàng thích ý.