Nếu không có quy định nữ nhi của thần tử xuất giá không thể vượt qua Hoàng gia thì e rằng của hồi môn của Lục thị không chỉ dừng lại ngang đó.
Một hộp hồng bảo thạch mà thôi, Lục thị thật sự không để trong lòng.
Thật ra tướng mạo của Lục thị nghiêng về hoa lệ, nhưng vì làm Quốc Công phu nhân, vì khiến bản thân trông có vẻ ổn trọng hơn nên vật liệu may mặc và trang sức đều hướng về phương diện này. Dưới sự phụ trợ che lấp của những vật ngoài thân này, ai nhìn Lục thị sẽ chỉ cảm thấy nàng ấy thật trâm ổn đoan trang.
Mà hôm nay lúc nói chuyện với Ôn Diệp, Lục thị lơ đãng toát ra tư thái tùy ý, khiến cả người nàng ấy rực rỡ hơn rất nhiều.
Ôn Diệp chứng kiến một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái, Từ Quốc Công thật có phúc khí.
"Vậy muội nghe tẩu tau mấy ngày nữa sẽ bảo Vân Chi cam nó đi đánh một bộ trang sức mới."
Vốn dĩ Ôn Diệp còn tính không động vào hộp hồng bảo thạch đó cơ.
Nhưng khi một nữ tử vừa có tiên vừa xinh đẹp quá mức đột nhiên nói với nàng: cứ việc làm đi, làm hỏng rồi cứ tính cho nàng ấy.
Dù là ai cũng khó mà không động lòng.
Có thể đổi một hộp hồng bảo thạch mới hay không không quan trọng, chủ yếu là Ôn Diệp không muốn đạp hư phần tâm ý này của Lục thị.
Lục thị vẫn luôn cho rằng mình không bài xích tính cách thỉnh thoảng không đàng hoàng của Ôn thị, đại khái là vì khi đối mặt với đúng sai phải trái, nàng ấy luôn hiểu đúng mực, biết tiến lùi.
Tuy không ổn trọng như các nữ tử Thế gia khác nhưng lại có một trái tim linh lung.
Nhìn nụ cười không giấu được trên mặt Ôn thị, trong mắt Lục thị thoáng qua bất đắc dĩ, trên miệng lại nói: "Nơi chế tác trang sức tinh xảo nhất ở Thịnh Kinh thuộc về Lưu Vân Trai, muội nhớ dặn Vân Chi mang theo Yêu bài của Quốc Công phủ."
Ôn Diệp cong mắt trả lời: "Muội đều nhớ kỹ"
Lục thị còn muốn tiếp tục thẩm tra đối chiếu danh mục tặng lễ năm trước với năm sau, Ôn Diệp ở lại chính viện không có việc gì làm, không phải uống trà thì chính là ăn điểm tâm.
Nhìn rất là thích ý.
Chút thân mật vừa mới sinh ra giữa hai chị em dâu nháy mắt tan biến, Lục thị vừa bực vừa tức nói: "Muội về đi, không cần ở lại đây với ta đâu."
Ôn Diệp lập tức đứng dậy hành lễ, nói: "Vậy tẩu tẩu cứ bận đi, muội về Tây viện trước."
Lục thị lười xem nàng, cúi mắt xuống giả vờ chuyên chú xem danh mục quà tặng, nói: "Đi nhanh đi!"
Ôn Diệp không tiếng động khẽ cong khóe môi, nhẹ bước rời khỏi chính viện.
Sau khi về đến Tây viện, Ôn Diệp liền bắt đầu dạy Đào Chỉ với Vân Chi làm việc.
Lăng thành nằm ở phía tây nam Thịnh Kinh, người nơi đó đều thích ăn cay.
Tuy Đại cô thái thái là người Thịnh Kinh chính gốc, nhưng bà ấy đã sống ở Lăng thành nhiều năm nên trên phương diện ẩm thực ít nhiều vẫn lây dính chút thói quen ăn uống của người nơi đó.
Vì vậy khẩu vị của mẹ chồng nàng dâu nhà Đại cô thái thái rất tương tự với Ôn Diệp, đều nghiêng về vị cay nồng.
Ôn Diệp nhanh chóng viết xong một trang thực đơn, đưa cho Vân Chi đi chuẩn bị, ngo thiện ngày mai sẽ lấy thực đơn này làm chuẩn.
Mấy ngày gần đây Từ Nguyệt Gia không cần đi làm, vẫn luôn ở chỗ này của Ôn Diệp.
Nếu chỉ chiêu đãi một mình Đại cô thái thái thì tốt, nhưng còn thêm một Diêu thị nữa, vậy thì Từ Nguyệt Gia không tiện ăn cơm ở Tây viện rồi.
Buổi tối, Từ Nguyệt Gia theo lẽ thường ngủ lại.
Ôn Diệp nhắc đến chuyện này với hắn.
Người thông minh chỉ cần nói một chút là hiểu, Từ Nguyệt Gia lập tức hiểu ý nàng, nói: "Vừa vặn ngày mai ta cũng có việc cần ra ngoài một chuyến."
Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái, Ôn Diệp nằm xuống, tâm như nước lặng nói: "Lang quân, đi ngủ thôi."
Ngày mai phải dậy sớm, tối này không tiện vận động.
*
Giữa giờ mẹo hôm sau, lúc Ôn Diệp tỉnh dậy, Từ Nguyệt Gia đã không còn ở Tây viện.
Cho dù là trong kỳ nghỉ đông, Từ Nguyệt Gia vẫn duy trì thói quen sống hàng ngày, Ôn Diệp bội phục từ tận đáy lòng.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Ôn Diệp tùy ý ăn chút đồ ăn sáng. Không bao lâu sau, Kỷ ma ma ôm Từ Ngọc Tuyên lại đây. Ôn Diệp chọn ra mấy món đồ chơi phù hợp với cậu nhóc từ trong chiếc rương nàng đã mua ở phố Tây vào mấy ngày trước, sau đó để cậu nhóc tự chơi một mình.