Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 129




Đại đường lầu một cùng với các phòng bao ở lầu hai thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng trâm trồ khen ngợi.

Ôn Diệp muốn một gian phòng bao ở lầu hai, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy rõ vẻ mặt kích động của thuyết thư tiên sinh khi nói đến chỗ đặc sắc.

Lúc này Đào Chi ôm theo mấy bao đồ ăn vặt mua từ trên phố trở lại.

Đều là những thứ mà Ôn Diệp thích ăn, nào là bánh trôi gạo nếp, bánh gạo cay, đậu phụ vàng, hồ lô ngào đường, vân vân...

Còn lại là một gói nhỏ chứa đồ kho, Vân Chi bảo tiểu nhị trà lâu bưng lên một ấm Bích Loa Xuân và mấy món điểm tâm đặc sắc của trà lâu, sau đó mới hỏi hắn thêm mấy đĩa sứ để đựng đồ Đào Chi mua về.

Ngoài cửa phòng bao đã có thị vệ của Quốc Công phủ canh chừng, Ôn Diệp không lo lắng sẽ có người đi nhâm phòng, nàng chia cho hai tỳ nữ mỗi người một xâu hồ lô ngào đường.

Mọi người cùng nhau ăn.

Sau khi cắn nát lớp nước đường mỏng dính ở bên ngoài, bên trong là trái sơn tra đỏ au.

Ôn Diệp cắn một miếng, có chút chua, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của nàng.

Nhưng người không ăn được đồ chua như Đào Chi thì lại khác, cả khuôn mặt nhăn tít lại như cái bánh bao.

Ôn Diệp không khách khí cười ra tiếng, còn nói: "Chua như vậy sao?"

Đào Chi khổ không thể tả, nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, ăn nốt mấy viên hồ lô còn lại rồi nói: "Lão bá bán đường hồ lô đó không thành thật chút nào!"

May mà nàng ấy chỉ mua năm xâu, lại chia cho Thu thúc một xâu, trên đĩa chỉ còn thừa lại một xâu.

Ôn Diệp ăn hết một xâu hồ lô ngào đường rồi đưa đũa về phía khô chay, bánh gạo cay cùng với bánh trôi gạo nếp.

Cơm trưa trong bụng vẫn chưa kịp tiêu hóa hết nên Ôn Diệp chỉ ăn mỗi món mấy miếng. Mùa đông thức ăn lâu hỏng, nàng chuẩn bị gói lại đem về thêm món cho bữa tối.

Chuyện xưa mà thuyết thư tiên sinh trong trà lâu kể đều là chuyện tài tử phong lưu giai nhân xinh đẹp, Ôn Diệp không hứng thú lắm, nàng đến đây để nghe cái mới mẻ.

Chờ canh giờ vừa đến, liền mang theo thu hoạch hôm nay về Quốc Công phủ.

Lúc mua chẳng thấy gì cả, chờ đến lúc về tới Quốc Công phủ, Ôn Diệp mới phát hiện hôm nay mình mua không ít đồ.

Số lượng có thể nhét đầy một rương luôn.

Đó là còn chưa kể đồ ăn vặt đầy ap trên tay Đào Chi.

Rương thì để thị vệ mang vào phủ rồi chuyển tới bên ngoài Tây viện, lại gọi hai tỳ nữ ra nâng vào trong.

"Mẫu thân!" Ôn Diệp vừa bước chân vào Tây viện đã nghe thấy một giọng trẻ con non nớt vọng lại từ đẳng xa. Nàng vô thức giấu hai tay ra sau lưng, sau đó mới phản ứng lại trên tay mình chẳng có gì cả.

Ôn Diệp ngước mắt lên, không biết là ai đặt một cái ghế lùn bên cạnh bàn đu dây.

Từ Ngọc Tuyên vừa vặn ngồi ở đó, nhóc con vốn đang chống tay lên cặp má múp míp của mình, sau khi thấy Ôn Diệp lập tức đứng dậy gọi mẫu thân.

Kỷ ma ma yên lặng đứng hầu một bên.

Ôn Diệp đến gần, theo thói quen sờ đầu cậu nhóc và hỏi: "Con ở đây làm gì?"

Từ Ngọc Tuyên ngẩng đầu lên ngoan ngoãn trả lời: "Chờ mẫu thân -"

Vừa dứt lời, đôi mắt cún con tròn xoe nhìn túi giấy dầu trong ngực Đào Chi với vẻ tò mò.

Ôn Diệp: "..."

Ôn Diệp bình tĩnh ngăn cản tầm nhìn của Từ Ngọc Tuyên, ý đồ nhiễu loạn sự chú ý của cậu nhóc: "Phụ thân của con đâu? Hắn ném một mình con ở đây à? Vô trách nhiệm quá đi!"

Kỷ ma ma đang đứng một ben:

Ôn Diệp nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, cứ như thể Từ Nguyệt Gia thật sự làm ra chuyện thương thiên hại lí, không thể tha thứ nào đó.

"Nàng đang tìm ta?" Bỗng có tiếng nói thanh lãnh vang lên trong phòng.

Nam nhân một tay cầm sách xuất hiện trước ngạch cửa.

Ôn Diệp: "..."

Sao hắn vẫn còn ở đây.

Nhưng Ôn Diệp là ai cơ chứ, chỉ cần nàng không xấu hổ, thì kẻ xấu hổ chính là người khác.

"Ta còn tưởng chỉ có một mình Tuyên Nhi ở đây chứ."

Trên mặt không hề có chút nào gọi là quan bách khi bị người khác bắt tại trận, vẻ mặt của Ôn Diệp vẫn như thường gọi một tiếng "lang quân”, sau đó bình tĩnh đi lướt qua Từ Nguyệt Gia.