Ôn Ngọc Uyển đắc thế nhưng không hề vì vậy mà cậy sủng sinh kiêu, đối với bề trên hiếu thuận khiêm tốn, đối với bê dưới quản lý có chừng mực, ngay cả mấy thiếp thất thông phòng của Vĩnh Thành Bá thế tử cũng đối với vị chủ mẫu này tôn sùng có thêm, không dám có mảy may vượt quá bổn phận.
Mối quan hệ bà tức giữa nàng ấy với Vĩnh Thành Bá phu nhân càng khiến cho không ít phụ nhân đã thành thân ở Thịnh Kinh cực kỳ hâm mộ.
Ôn Diệp không biết quá nhiều về cuộc sống sau khi xuất giá của vị thứ tỷ lớn hơn mình mấy tuổi này. Nhưng nhìn từ vẻ mặt của Thẩm thị mỗi lần nhắc đến thứ tỷ thì biết cuộc sống sau khi xuất giá của nàng ấy cũng không tệ.
Nghĩ đến cũng đúng, một người mà nhìn từ phương diện nào cũng thấy rất hoàn mỹ, dù cho thân ở hoàn cảnh nào thì cuộc sống cũng sẽ không quá kém.
Nếu như đổi thành nàng, thôi bỏ đi, nếu là đời trước thì còn được, đời này Ôn Diệp chỉ muốn làm một con cá mặn, thỉnh thoảng lật mình một cái chứng tỏ bản thân vẫn còn sống.
Khoảng cách giữa phủ đệ của hai nhà có chút xa. Khi xe ngựa đã đi được nửa đường, Ôn Diệp đã có chút buồn ngủ, nhưng nghĩ đến trong kiệu còn có người, nàng chỉ đành âm thầm tự véo lòng bàn tay, lên dây cót tinh thần ngồi thẳng người dậy, chỉ là hai mắt sáng ngời giờ phút này nhìn có chút ngốc.
Thẩm thị lia mắt đến, Ôn Diệp như có điều cảm ứng nháy mắt hoàn hồn, vai gáy ưỡn thẳng, nhìn lại Thẩm thị, cái đầu khẽ nghiêng: "Mẫu thân?"
Thẩm thị: "..."
Suy nghĩ một lúc, bà ấy vẫn nhiều lời nhắc nhở một câu: "Lat nữa đến nơi, hành sự phải quy củ."
Ôn Diệp nghe xong lập tức thuận theo gật đầu: "Nữ nhi ghi nhớ dặn dò của mẫu thân."
Không ngờ nàng chỉ mới ngủ gật chốc lát đã bị đối phương phát hiện rồi.
Lúc này đại tẩu Dương thị nói: "Mẫu thân yên tâm, còn có con với đệ muội mà."
Đối với chuyện của Ôn Diệp, Dương thị cho rằng chuyện mà Thẩm thị lo lắng là hôn sự của nàng ấy, thưởng hoa yến mà Vĩnh Thành Bá phủ tổ chức tự nhiên không phải chỉ làm cho có, con nối dòng của Vĩnh Thành Bá phủ đơn bạc, nhi tử chỉ có một mình Vĩnh Thành Bá thế tử, trái lại nữ nhi có đến mấy người, phần lớn đã sớm xuất giá, hiện nay chỉ còn Cửu cô nương do Vĩnh Thành Bá phu nhân sở sinh là sắp đến tuổi cập kê.
Mục đích tổ chức buổi hoa yến hôm nay là vì vị đích xuất nữ nhi này, mời không ít các vị phu nhân trong nhà có nhi nữ nằm trong độ tuổi cưới gả đến phủ ngắm hoa.
Nhị tẩu Liễu thị đồng dạng không rõ sự tình cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, dáng vẻ lẫn tính cách của tứ muội đều tốt, mẫu thân không cần lo lắng."
Nàng ấy đối với vị thứ xuất tiểu nàng này cũng không biết nhiều lắm, sau hơn mười ngày gả đến đây, chỉ cảm thấy đối phương là một người an phận thủ thường, so với mấy thứ muội thích đâm chọc ở nương gia của nàng ấy thuận mắt hơn nhiều lắm.
Đối với phản ứng của hai nhi tức, Thẩm thị cũng không tính toán giải thích, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng coi như đáp lại.
Tính cách của Ôn Diệp càng ít người biết càng tốt, cho dù phải nói cho các nàng biết thì cũng phải chờ gả Ôn Diệp ra ngoài trước đã. Nghĩ xong, Thẩm thị ngước mắt lên lần nữa, lặng lẽ không tiếng động nhìn thoáng qua Ôn Diệp. Đối phương lập tức đáp lại bà ấy bằng một nụ cười "dịu ngoan” và "thành thật". Thẩm thị: "..." Cuối cùng xe ngựa cũng đến trước cửa Vĩnh Thành Bá phủ.