Để tránh cho đồng hồ sinh học bị rối loạn hoàn toàn, Nguyễn Linh đã đặt báo thức thức dậy vào buổi trưa.
Tuy nhiên, cơ thể đã thức dậy nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Nguyễn Linh rúc mặt vào gối, hỏi hệ thống: “Trợ lý Bùi đã trả lời tôi chưa?”
Hệ thống trò chuyện kiêm trợ lý làm việc: [……]
[Đã trả lời rồi.]
Nguyễn Linh mớᎥ có chút tỉnh táo: “Anh ấy nói gì vậy?”
Hệ thống đã bắt đầu gánh vác công việc trợ lý văn phòng: [Anh ấy nói đã giúp cô liên hệ với tác giả tiểu thuyết, đối phương đã từng làm biên kịch, vì vậy công việc biên kịch của bộ phim này cũng do cô ấy đảm nhận. Người này rất sẵn lòng trao đổi với cô, trợ lý Bùi đã gửi thông tin liên hệ cho cô rồi.]
“Tốt quá.” Nguyễn Linh cuối cùng cũng dậy khỏi giường, bắt đầu lục tìm điện thoại.
...
Sau một hồi thao tác, Nguyễn Linh đã thêm thành công thông tin liên hệ của đối phương.
Bên kia cũng rất tích cực, khi biết Nguyễn Linh muốn làm nhà đầu tư để nói chuyện về kịch bản, họ lập tức đồng ý hẹn gặp.
Chọn ngày không bằng đúng ngày, Nguyễn Linh quyết định hẹn gặp vào chiều hôm đó.
Chiều 3 giờ.
Nguyễn Linh và trợ lý Bùi xuất hiện trong một quán cà phê nào đó.
Trợ lý Bùi nhìn Nguyễn Linh với vẻ mặt hơi căng thẳng.
Hôm nay anh ấy chỉ tiện miệng nói với tổng giám đốc Diệp, hỏi tổng giám đốc Diệp có cần tìm người đi cùng vợ để giúp đỡ việc đàm phán kịch bản không.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh ra mặt thương lượng với bên kịch bản, trợ lý Bùi nghĩ cô có thể cần sự hỗ trợ.
Nhưng trợ lý Bùi không ngờ rằng tổng giám đốc Diệp lại trực tiếp cử anh ấy đi.
Lúc đó, mặt trợ lý Bùi buồn rười rượi, suýt nữa tưởng mình làm việc gì đó không tốt, tổng giám đốc Diệp mớᎥ định cho mình chuyển sang bộ phận khác.
May mắn thay, Diệp Cảnh Trì đã kịp thời trấn an anh ấy, xua tan lo lắng của Trợ lý Bùi.
Bên kia đã đến sớm, chỉ có một mình.
Trước khi đến, Trợ lý Bùi đã kể cho Nguyễn Linh nghe chi tiết về tình hình của bộ phim này.
Bộ phim này đã được lên kế hoạch quay từ rất lâu, nam nữ chính cũng đã có người. Nhưng nam chính lại bỏ lỡ ở phút chót, đi đóng vai phụ cho một nữ diễn viên đang hot gần đây.
Sau đó, nam chính vẫn chưa được quyết định, đạo diễn ban đầu cũng đã đi sang đoàn phim khác, cuối cùng nhà đầu tư cũng rút vốn, dự án này đành gác lại.
Thấy Nguyễn Linh đi tới, Diêu Thanh Thanh chủ động đứng dậy.
Cô ấy trông trẻ hơn Nguyễn Linh tưởng tượng một chút, trông chừng chỉ khoảng ba mươi tuổi, chẳng khác gì một cô nhân viên văn phòng bình thường.
Mặc dù trước đó đã giới thiệu qua mạng, nhưng hai bên vẫn trao đổi lại họ tên một lần nữa.
“Đây là trợ lý của tôi.” Nguyễn Linh vừa chỉ tay về phía Trợ lý Bùi, vừa nói: “Nhưng hôm nay chủ yếu là tôi muốn nói chuyện với cô, anh ấy chỉ là giúp tôi giám sát thôi.”
Trợ lý Bùi gật đầu cam chịu: “Xin chào, cứ gọi tôi là trợ lý Bùi là được.”
Cái gì của tổng giám đốc Diệp là của vợ tổng giám đốc Diệp, vậy thì anh ấy chính là trợ lý của vợ tổng giám đốc Diệp.
Sau khi hai bên giới thiệu xong, Nguyễn Linh thẳng thắn nói: “Hôm qua tôi đã đọc xong tiểu thuyết của cô, tôi rất thích.”
Diêu Thanh Thanh liên tục nói “cảm ơn”, rất lịch sự, nhưng trong lòng cô ấy cũng chỉ coi lời nói của Nguyễn Linh là lời khách sáo.
Trước đây cô ấy cũng đã gặp những người như vậy, nhưng một khi bắt đầu thảo luận, cô ấy mớᎥ phát hiện ra người ta chỉ đọc qua một lượt mà thôi, thậm chí có thể chỉ đọc qua phần tóm tắt.
Nguyễn Linh cười nói: “Cũng tại cô viết quá hay, tôi thức cả đêm để đọc, hôm nay mắt thâm quầng hết cả rồi.”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng và chân thành, khiến Diêu Thanh Thanh giật mình, nỗi lo lắng trong lòng cô ấy cũng tan biến đi phần nào.
Tiếp theo, Nguyễn Linh lại lấy máy tính của mình ra, mở tài liệu mà cô đã viết.
“Đây là những suy nghĩ của tôi sau khi đọc xong, có một số cảnh cao trào, tôi nghĩ nhất định phải quay lại.”
Diêu Thanh Thanh ghé qua xem, sau đó mắt liền sáng lên.
…
Cả buổi chiều, Nguyễn Linh và Diêu Thanh Thanh thảo luận sôi nổi về vấn đề kịch bản.
Nguyễn Linh vừa đọc xong tiểu thuyết, những nhân vật và tình tiết trong đầu cô vẫn còn nóng hổi, thậm chí một số chi tiết còn nhớ rõ hơn cả Diêu Thanh Thanh.
Hai ngườι thảo luận rất vui vẻ, chỉ có Trợ lý Bùi là khổ.
Dù có chuyên môn cao đến đâu, anh ấy cũng chỉ có thể hiểu rõ về tình hình dự án, chứ không thể đọc từng chữ từng câu trong tiểu thuyết và kịch bản.
Cho nên, trong suốt buổi chiều, Trợ lý Bùi đã uống năm cốc cà phê và đi ba lần nhà vệ sinh.
Khi Nguyễn Linh và Diêu Thanh Thanh cuối cùng cũng đứng dậy, Trợ lý Bùi nghĩ Nguyễn Linh đã muốn về nhà, nên anh ấy chuẩn bị liên hệ với tài xế.
Nguyễn Linh mỉm cười nhìn trợ lý Bùi: “Anh về công ty trước đi, tôi và Diêu Thanh Thanh muốn ăn tối cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trợ lý Bùi: “...”
Anh ấy hiểu rồi, ở đây không cần anh ấy nữa.
Trợ lý Bùi nói: “Vâng, bà chủ.” Anh ấy nói: “Khi cần, cô cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
...
Nguyễn Linh và Diêu Thanh Thanh chuyển đến một quán ăn chủ đề trò chuyện từ tiểu thuyết chuyển sang vấn đề quay phim.
“Trước đây khi mọi người thành lập nhóm, có gặp được ứng cử viên lý tưởng cho vai chính không?” Nguyễn Linh hỏi.
Diêu Thanh Thanh lập tức gật đầu: “Có, lúc đó tôi đã rất hài lòng với nữ chính được chọn. xác nhận không thể quay phim đúng hạn, cô ấy cũng rất tiếc, còn nói nếu có cơ hội nhất định sẽ đóng vai này.”
Nguyễn Linh: “Còn nam chính thì sao?”
Nam diễn viên trướcđó vì hủy hẹn đã gây mâu thuẫn với đoàn phim, chắc chắn không thể đóng nữa.
Diêu Thanh Thanh suy nghĩ một lúc,bắt đầu lật album: “Thực ra khi tôi viết tiểu thuyết, trong đầu tôi nghĩ nam chính sẽ cảm giác như thế này ——”
Nói rồi Diêu Thanh Thanh lấy ra một bức ảnh, đưa cho Nguyễn Linh xem.
Hệ thống giới thiệu cho Nguyễn Linh, đây là ảnh của một nam diễn viên nổi tiếng khi còn trẻ.
Tuy nhiên, chưa nói đến việc liệu có thể mời được diễn viên hạng A như vậy hay không, nam diễn viên này hiện đã hơn bốn mươi tuổi, đương nhiên không thể đóng vai mười bảy tuổi trong tiểu thuyết.
Nguyễn Linh nhìn chằm chằm bức ảnh trong album của Diêu Thanh Thanh một lúc, cô luôn cảm thấy người trong ảnh mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc, cô dường như đã thấy kiểu khí chất tương tự ở đâu đó.
Sau một lúc nhìn, cô lên tiếng: “Tôi biết một người, khá phù hợp với cảm giác mà cô muốn, tuổi tác cũng phù hợp.”
Diêu Thanh Thanh nhìn Nguyễn Linh với ánh mắt sáng ngời: “Ai vậy?”
Trước khi chia tay Diêu Thanh Thanh, Nguyễn Linh và cô đã hẹn là hai ngày nữa sẽ cho người soạn thảo hợp đồng, lần này nhất định sẽ nhanh chóng thành lập đoàn phim, không để lặp lại sai lầm.
Lần này Nguyễn Linh về nhà cũng không muộn, nh̵ưng Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ lại ở nhà.
Điều kỳ diệu hơn nữa là hai người này lại đang cùng nhau ngồi xem TV, chỉ là ngồi cùng nhau.
Điều duy nhất phù hợp với dự đoán của Nguyễn Linh là hai cha con này đang xem kênh tin tức.
Nghe thấy Nguyễn Linh trở về, Diệp Cảnh Trì quay sang nhìn cô, hỏi: nay đàm phán thế nào?”
Tâm trạng Nguyễn Linh khá tốt, gật “Tốt lắm, chúng em rất hợp nhau.”
Nói rồi cô tự nhiên bước đến chiếc ghế sofa duy nhất còn trống ở bên trái nhất, ngồi xuống.
Trong phòng khách có ba chiếc ghế sofa, ba người vừa vặn chiếm lấy mỗi chiếc, Cảnh Trì ở giữa.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, hỏi: “Đã quyết định chưa?”
Nguyễn Linh: “Ừ, quyết định rồi! Phần còn lại có thể giao cho bên phía đoàn phim sắp xếp là được rồi, à ——”
Cô nhìn Diệp Cảnh Trì: “Kinh nghiệm của tôi vẫn còn quá ít, lúc họ chọn đạo diễn gì anh có thể giúp xem xét không?”
Về việc nhờ Diệp Cảnh Trì giúp đỡ, ban đầu Nguyễn Linh vẫn còn một chút lo lắng. Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình bỏ qua tài nguyên sẵn có thì mớᎥ là ngu ngốc.
Hơn nữa nếu Diệp Cảnh Trì không muốn, anh cũng có thể từ chối cô.
Cảnh Trì là một doanh nhân, hơn nữa là một doanh nhân có thủ đoạn cao minh, lo Diệp Cảnh Trì vì cô mà miễn cưỡng mình thì mớᎥ là lo xa.
Sau khi hiểu ra những điều này, lúc hỏi Nguyễn Linh cũng hoàn toàn không còn gánh nặng.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ ngay thẳng, đồng thời còn tiện tay cầm quả táo trên bàn ăn một miếng.
Diệp Cảnh Trì bình tĩnh nhìn cô một lúc, mãi đến khi Nguyễn Linh định hỏi thêm, cuối anh mớᎥ lên tiếng:
“Có nhưng có thù lao gì không?”
Lông mày Nguyễn Linh hơi cử động, vừa định nói.
Chợt trước mắt hiện lên một bóng người gầy gò, nhìn lại ra là Diệp Hủ đột nhiên đứng dậy không nói tiếng
Cậu thiếu niên im lặng đi qua trước mặt Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì, sau đó vòng qua ghế sofa, lên lầu.
…
Nguyễn Linh chớp mắt, đột nhiên nhớ ra.
Lúc cô về nhà, phải chăng cô đã quên chào Diệp Hủ rồi?