Dù sao cũng đã cuối năm rồi, người ra vào huyện thành có chút hỗn tạp, phải đề phòng gây sự, ăn uống không trả tiền.
Đã mở quán ăn tửu lầu, loại chuyện này là chuyện hay gặp, ba người Bạch Lập Hạ cũng không quan tâm, lấy đồ đạc của mình rồi ra ngoài.
Nhưng đến khi đi qua vị khách nói quên mang ví tiền, Bạch Lập Hạ liền sửng sốt.
"Mặc Thư?"
Tiếp theo, nhìn thấy Khương Hoán Nhuận ngồi bên cạnh Mặc Thư.
"Bạch nhị tiểu thư?" Khương Hoán Nhuận đứng lên: "Thật trùng hợp, lại có thể gặp được Bạch nhị tiểu thư ở đây."
"Quả thật trùng hợp." Bạch Lập Hạ gật đầu: "Không ngờ đến đây lại đụng phải Khương thiếu gia."
"Vốn muốn đến huyện thành dạo chơi một vòng, nghe nói hương vị lẩu ở Nhất Phẩm Hương ngon tuyệt nên ta tới đây nếm thử xem…" Khương Hoán Nhuận có chút ngại.
Thật sự quá xấu hổ rồi.
Vốn dĩ hắn đến huyện thành là muốn đến Linh Lung Các xem thử có Bạch Lập Hạ ở đó hay không.
Kết quả lúc đến nơi, người của Linh Lung các nói nàng đã ra ngoài, có lẽ là đi ăn trưa rồi, bảo hắn nếu đến tìm Bạch Lập Hạ, thì buổi chiều lại đến.
Buổi trưa, Khương Hoán Nhuận cũng có hơi đói, liền rời Linh Lung Các trước, cùng Mặc Thư đi tìm chỗ ăn cơm.
Mặc Thư hỏi thăm được hương vị đồ ăn của Nhất Phẩm Hương trong huyện thành cực kì ngon nên hai người cùng nhau đến đây ăn cơm.
Đến khi ăn xong, lúc Mặc Thư gọi tiểu nhị để tính tiền thì phát hiện không thấy ví tiền đâu nữa.
Khương Hoán Nhuận ra ngoài, tiền bạc đều do Mặc Thư giữ, Mặc Thư không tìm thấy ví tiền, trên người hai người cũng không có tiền để tính tiền.
Vì thế mới định thương lượng với tiểu nhị ở đây, có thể viết giấy vay tiền trước không, rồi ngày mai họ sẽ quay lại trả tiền, hoặc là để hắn ở lại nơi này, để Mặc Thư về nhà lấy tiền.
Loại chuyện ra ngoài không mang theo tiền, đây cũng là lần đầu Khương Hoán Nhuận gặp chuyện này, nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, ít nhiều cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mà vào thời điểm khó xử như thế này, lại gặp Bạch Lập Hạ.
Khương Hoán Nhuận hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Tiểu nhị của Nhất Phẩm Hương thấy Khương Hoán Nhuận và Bạch Lập Hạ lại quen biết nhau, có chút kinh ngạc: "Hai người biết nhau sao?"
"Ừ".
Bạch Lập Hạ gật đầu: "Đây là bạn của ta, hôm nay có lẽ là vì ra ngoài vội vàng nên sơ suất, tính tổng tiền của bọn họ đi, để ta trả là được."
Nói xong, Bạch Lập Hạ đi lấy hầu bao của mình.
"Đã là bạn của Bạch nhị tiểu thư, vậy thì không cần trả đâu." Tiểu nhị vội vàng nói.
Nhất Phẩm Hương vốn là do Tô Mộc Lam và Lục Văn Tình mở cùng nhau, hiện tại tỷ muội của Bạch gia và Cố Vân Khê đều ở đây, bảo bọn họ thu tiền, vậy không phải là tự mình thu tiền sao?
"Ngươi cứ cầm đi, trong cửa hàng có quy tắc của cửa hàng, lúc đối chiếu, lại mất công phải giải thích." Bạch Lập Hạ cầm bạc nhét vào tay tiểu nhị kia.
Tiểu nhị thấy từ chối không được, chỉ đành nhận tiền, lấy ít tiền lẻ, rồi tiễn Bạch Lập Hạ và Khương Hoán Nhuận ra cửa.
"Hôm nay thật sự cảm ơn ngươi." Khương Hoán Nhuận ra cửa, liền cảm ơn Bạch Lập Hạ: "Đợi ngày mai ta đến, sẽ trả tiền cho ngươi."
"Không có bao nhiêu, không cần phải trả lại đâu." Bạch Lập Hạ cười: "Nhà ngươi cũng thường xuyên mua quần áo và vải vóc ở Linh Lung Các, bây giờ cứ coi như là ông chủ tặng thêm quà cho khách đi, đợi về sau chiếu cố Linh Lung Các hơn là được." Khương Hoán Nhuận suy nghĩ về câu này.
Nếu trả tiền, vậy chuyện này coi như xong, nhưng nếu như Bạch Lập Hạ nói, có thể thuận theo lý do này mà thường xuyên lui tới Linh Lung Các, vậy hắn đến Linh Lung Các cũng danh chính ngôn thuận hơn rồi.
Khương Hoán Nhuận cảm thấy có đạo lý, chỉ liên tục gật đầu: "Ngươi nói rất có lý, vậy thì theo lời ngươi nói đi." "Ừ." Bạch Lập Hạ cười: "Vậy thì tiếp theo ngươi…" Muốn đi đâu?
"Ta về nhà trước, ngày mai ta sẽ trở lại, bộ quần áo lần trước ta mua, mẫu thân ta rất thích, nhưng ta lại không chuẩn bị cho phụ thân, vừa vặn ngày mai ta cũng đến để chọn cho phụ thân ta hai bộ."
Khương Hoán Nhuận đáp: "Vậy ta không quấy rầy nữa, cáo từ trước."
Trong tay không có tiền nên phải nhanh chóng về nhà, tránh xảy ra chuyện bất ngờ bên ngoài, lại gặp phải khó khăn.
"Khương thiếu gia đi cẩn thận." Bạch Lập Hạ tiễn, đợi Khương Hoán Nhuận và Mặc Thư lên xe ngựa, dần dần đi xa, mới về Linh Lung Các cùng Bạch Trúc Diệp và Cố Vân Khê.
"Trước đây, chưa từng thấy vị bằng hữu này của nhị tỷ." Bạch Trúc Diệp chớp chớp mắt.
"Lúc trước khi tiên sinh bảo bọn ta thi thả diều, hắn đi ngang qua chỗ bọn ta, không biết bọn ta đang thi đấu, tưởng là mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau liền đi khắp nơi tìm mua diều để chơi, kết quả không mua được, ta thấy hắn cũng muốn chơi nên cho hắn một chiếc diều của bọn ta."
Bạch Lập Hạ thành thật trả lời: "Hai ngày trước lúc ta giao hàng giúp cửa hàng, trùng hợp lại giao đến nhà hắn ta, nói là bằng hữu nhưng giao tình cũng không thân lắm."
"Như vậy sao." Cố Vân Khê trêu ghẹo: "Ta thấy, dáng vẻ củba người này rất hợp với tỷ đấy."
"Đừng đùa như vậy." Bạch Lập Hạ giả vờ nhéo vào tay Cố Vân Khê: "Nói đến muội, mấy ngày trước ta nghe nói, có người đến nhà làm mối cho muội, muội thấy thế nào, có vừa ý không?" "Không." Cố Vân Khê lắc đầu như trống lắc.
"Vân Khê tỷ tỷ nói không có thì không có thôi, đỏ mặt làm gì vậy?" Ở bên cạnh, Bạch Trúc Diệp bật cười.
"Ai đỏ mặt chứ…"
"Còn nói không có, đã đỏ lên đến tai rồi kìa, muội cứ thành thật đi, rốt cuộc muội nhìn trúng thiếu niên nhà nào, ta muốn đi xem một chút, ai có thể lọt vào mắt muội đây?" Bạch Lập Hạ truy hỏi.
"Không có chính là không có…" Cố Vân Khê cũng không tranh luận với hai người, đỏ mặt bỏ chạy.
Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp thấy vậy liền bật cười haha.
Sau một trận tuyết rơi, rất nhanh đã đến cuối năm.
Năm mới là thời gian đoàn tụ của gia đình, những người làm việc xa nhà cũng đã bắt đầu trở về nhà.
Trường huyện nghỉ, Bạch Mễ Đậu trở về nhà.
Linh Lung Các cũng sắp đóng cửa, Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp cũng bắt đầu ở nhà giúp đỡ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón năm mới.
"Khi nào thì đại tỷ về vậy?" Bạch Lập Hạ hỏi.
"Có lẽ phải hai ngày nữa mới về." Tô Mộc Lam cười nói: "Ý của Tề phu nhân là, năm ngoái đã đưa sính lễ đến, định ngày tổ chức hôn lễ là vào sang năm, năm ngoái đến một chuyến cũng coi như là hai nhà đã qua lại, chỉ là hai ngày nay phải chuẩn bị nhiều thứ, nên phải trì hoãn vài ngày."
Bạch Thuỷ Liễu và Thiệu An Bình đều có tính cảm với nhau, năm nay xác định ngày tổ chức hôn lễ, sang năm thành hôn, đến lúc đó vô cùng thích hợp.
Ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ cảm thấy vui mừng cho Bạch Thuỷ Liễu, nhưng cũng bởi vì đại tỷ ở bên nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành muốn lập gia đình, sau này không thể thường xuyên gặp nhau nên cũng có chút buồn rầu.
Nhưng bốn người bọn họ đã như thế, nghĩ đến lúc cha mẹ nhìn Bạch Thuỷ Liễu xuất giá, sẽ còn không nỡ như thế nào chứ?
Vì thế ba người bọn họ cũng không nói nhiều, chỉ cười nói bình thường, rồi mỗi người đều tự thu dọn quần áo của mình rồi đem giặt giũ.