Biết được Tô Mộc Lam mang thai nên Phùng thị đến nhà thăm nàng đã mang theo rất nhiều thức ăn cùng với rau xanh mới mẻ.
"Biết ngươi nấu ăn ngon nhưng bây giờ tình huống của ngươi như này thì sợ là Bạch Thạch Đường sẽ không cho ngươi nấu ăn đâu, đây là mấy món ăn mà Tiểu Hồng và Tiểu Tử đã làm ở nhà, không thể nói là ngon lắm nhưng ăn cũng được, ngươi nếm thử một chút."
"Mấy loại rau xanh này đều được trồng ở trong lều nấm, Kim Bắc nói là trong lều nấm ấm áp như vậy thì nếu có thể trồng nấm được thì có lẽ cũng có thể trồng rau ở bên trong, vì vậy nên đã thử trồng một ít, đây là thành quả, cũng không có nhiều lắm, nhà ta lấy một ít, đưa cho thúc lý chính một ít, còn lại thì Kim Bắc bảo ta đưa sang bên này."
Tô Mộc Lam nhìn Phùng thị mang đến đậu khô cay thì nước miếng suýt chút nữa là rớt ra rồi, lại nhìn rau xanh ở bên trong đều là rau cần mềm mại cùng với lá tỏi vàng tươi, nên liền liếm môi: "Tẩu thật sự là đã tặng đồ đưa đến trong tâm của ta rồi, ta vẫn luôn thèm mấy đồ ăn như này đấy."
Bảo Hứa thị và Lý thị cùng đem tỏi và cần tây mang đi chuẩn bị để buổi trưa nấu ăn, còn đậu cay khô thì Tô Mộc Lam liền cầm tăm tre lên để ăn.
Đậu khô cắt thành độ dày như chiếc đũa, lấy dầu nóng, ớt cay và bột tiêu cùng các loại gia vị khác để xào qua, cay nồng thơm nức, ăn rất ngon.
Tô Mộc Lam ăn một miếng, hô to ăn ngon, nhưng cũng nói: "Ngon thì vẫn rất ngon, nhưng là thiếu một chút dấm chua, nếu là chua thêm một chút thì càng ngon hơn."
"Đều nói là toan tử lạt nữ (*thích ăn chua là con trai, thích ăn cay là con gái), ngươi vừa thích ăn chua vừa thích ăn cay thì không lẽ là lúc sau sẽ sinh long phương thai sao?" Phùng thị thấy vậy liền vừa đi vào trong bếp giúp Tô Mộc Lam lấy giấm chua, vừa trêu ghẹo nàng.
"Sợ là chờ đến sau khi sinh thì mới biết được." Tô Mộc Lam chớp hai mắt.
Chuyện mang thai song sinh thì Tạ Quảng Bạch vẫn chưa nói là chính xác hay không, nên Tô Mộc Lam cũng không nhiều lời, nhận lấy bình dấm chua mà Phùng thị mang tới, và tiếp tục hưng phấn bừng bừng ăn đậu cay khô.
Lại qua thêm mấy ngày nữa là đến lễ mừng năm mới rồi, bọn nhỏ cũng lần lượt trở về nhà.
Sau khi biết được Tô Mộc Lam mang bầu, sau này sẽ có thêm đệ đệ và muội muội, thì tất cả đều vô cùng vui mừng, cũng hỏi han ân cần Tô Mộc Lam, mỗi đứa đều tự phát huy sở trường của bản thân để chăm sóc Tô Mộc Lam cẩn thận.
Bạch Thủy Liễu chủ động tiếp nhận ba bữa một ngày, biến đổi đa dạng cách nấu ăn để làm thêm nhiều món cho Tô Mộc Lam, ngay cả buổi tối cũng sắp xếp bữa khuya nữa.
Bạch Trúc Diệp thì chọn một số loại vải mềm mại và thoải mái, bắt đầu làm yếm và quần áo sơ sinh cho đệ đệ và muội muội.
Tính toán ngày mang thai của Tô Mộc Lam thì khi đứa nhỏ được sinh ra thì trời cũng bắt đầu lạnh rồi, cái yếm làm từ sợi bông mỏng, áo nửba người cũng làm bằng vải bông, cũng chuẩn bị làm thêm vài món để có thể thay đổi.
Lại không biết tương lai sẽ là đệ đệ hay muội muội nên liền dứt khoát chọn mấy màu sắc và làm nhiều hơn để dự phòng.
Bạch Mễ Đậu cũng biết Tô Mộc Lam thích xem sách truyện và du ký, nên đã đặc biệt tìm rất nhiều sách trong cửa hàng, thậm chí còn cảm thấy tình tiết trong mấy quyển truyện bán ở cửa hàng không đủ đặc sắc nên đang cân nhắc xem bản thân có nên tự viết một quyển hay không, có lẽ sẽ có phong cách riêng.
Bên Bạch Lập Hạ thì cũng tự thấy là bản thân không có tay nghề nấu ăn tinh xảo, cũng không có sự khéo léo để làm quần áo, lại càng không biết viết sách gì cả, nhưng cô bé cũng không buồn bực tự ti, chỉ cố gắng làm hết sức một số việc mà bản thân làm được, như giúp bưng trà bê nước, giúp trợ thủ,...….
Đến năm mới thì Tạ Quảng Bạch cũng chuyển đến ở trong nhà, nói là phải ở đây chúc mừng năm mới.
"Ta nghĩ rằng là Tạ đại phu sẽ về nhà mừng năm mới cơ, hôm nay huynh ấy nói rằng phải ở chỗ này mừng năm mới thì ta còn nghĩ là huynh ấy nói đùa."
Vào buổi tối, Tô Mộc Lam nhắc đến chuyện này với Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường sờ cái mũi một chút.
Tạ Quảng Bạch vốn dĩ là muốn về nhà để mừng năm mới, chỉ là đã bị hắn ngăn cản lại.
Nguyên nhân là bởi vì Tô Mộc Lam lần đầu mang thai, lại còn là thai song sinh, nên Bạch Thạch Đường vô cùng lo lắng, cảm thấy nếu bên cạnh có Tạ Quảng Bạch chăm sóc thì trong lòng sẽ yên tâm hơn một chút, vì thế liền vừa mềm vừa cứng đòi Tạ Quảng Bạch ở lại đến khi Tô Mộc Lam sinh sản thì hẵng đi.
Tạ Quảng Bạch tất nhiên là có chút không tình nguyện, dù sao thì cũng là lễ mừng năm mới, tuy rằng lão thê trong nhà đã già rồi nhưng cũng muốn hai vợ chồng có thể thân mật một chút để đón năm mới.
Cuối cùng thì Bạch Thạch Đường đã đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn – nếu Tạ Quảng Bạch có thể ở lại chăm sóc Tô Mộc Lam đến khi sinh sản bình an thì sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ cho Tạ Quảng Bạch nhận làm nghĩa tử, nghĩa nữ.
Hai vợ chồng Tạ Quảng Bạch dưới gối không có nhi nữ, ngoài miệng thì nói là không cưỡng cầu, nhưng bên trong cũng rất nhớ thương, bây giờ nếu chăm sóc mười tháng thì có thể có thêm nghĩa tử nghĩa nữ thì Tạ Quảng Bạch cảm thấy việc làm ăn này vẫn có thể đàm phán được.
Hơn nữa nếu là nghĩa tử nghĩa nữ thì hắn sau này sẽ là nghĩa phụ, nên tất nhiên sẽ tận tâm tận lực chăm sóc rồi, không thể để xảy ra chút sai lầm nào.
Vì thế Tạ Quảng Bạch đã viết một lá thư về nhà giải thích lý do cũng như gián tiếp thông báo tin vui.
"Có lẽ là thấy Thủy Liễu đã trở về, nên bắt đầu thèm ăn đi." Bạch Thạch Đường trêu ghẹo.
"Cũng có thể là như vậy." Tô Mộc Lam càng nghĩ thì càng cảm thấy có lẽ chính là chuyện này, dù sao thì Bạch Thủy Liễu đã học nấu ăn ở Hồng Vận Lâu hơn một năm nay, bây giờ cũng đã có chút thành tựu, làm ra món ăn đều là sắc hương đầy đủ, tay nghề nấu ăn có thể nghiền áp mấy đầu bếp trong các tiệm rượu bình thường ở huyện thành.
Tạ Quảng Bạch bình thường cũng là người tham ăn nên Tô Mộc Lam cũng không nghĩ nhiều.
Lễ mừng năm mới năm nay bởi vì Tô Mộc Lam có thai, hơn nữa có thêm Tạ Quảng Bạch ở đây nên so với năm ngoái càng thêm náo nhiệt và vui vẻ.
Chờ đến khi qua năm mới, đến đầu xuân thì thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn, bụng của Tô Mộc Lam cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lúc sáng Tạ Quảng Bạch đã bắt mạch cho Tô Mộc Lam và càng khẳng định là trong bụng của Tô Mộc Lam mang thai song sinh.
Có lẽ là bởi vì mang thai song sinh nên bụng của Tô Mộc Lam so với các thai phụ bình thường thì cũng lớn hơn một ít, hơn nữa tổng thể còn phát triển về phía trước nên bụng càng thêm rõ ràng.
Cũng vì vậy mà Tô Mộc Lam so với thai phụ bình thường cũng sẽ càng thêm vụng về hơn, hành động cũng bất tiện hơn.
Bạch Thạch Đường thấy vậy nên liền dứt khoát toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc Tô Mộc Lam, giao hết mọi việc của cửa hàng cho mấy chưởng quầy, tùy ý bọn họ xử lý, nếu thật sự gặp được chuyện gì khó giải quyết thì hãy đến tìm hắn.
Và mấy chưởng quầy của cửa hàng đều hiểu biết tình trạng bây giờ của Bạch Thạch Đường, cũng đều dốc hết khả năng để cho chủ nhân không bởi vì chuyện làm ăn mà phiền lòng.
Hơn nữa, Bạch Thạch Đường đã đồng ý giao việc kinh doanh cho bọn họ, cũng đã nói rõ là Bạch Thạch Đường cực kì tin tưởng bọn họ, khiến cho trong lòng của mấy vị chưởng quầy có chút tự hào, đều âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ giúp đỡ chủ nhân chăm sóc việc làm ăn ổn thỏa.
Vì vậy, việc kinh doanh của mấy cửa hàng trong năm mới cũng phát triển không ngừng, trình độ náo nhiệt có thể được mô tả là khiến người ngoài ghen ghét.
Vào tháng tư thì huyện Tằng Ngân lại náo nhiệt lên.
Nguyên nhân chính là đã đến hôn lễ của Cố Tu Văn và Lục Văn Tình.
Một người là quan phụ mẫu đức cao vọng trọng, cưới thiên kim của Lục gia, có gia sản phong phủ nhưng tấm lòng thiện lương nên rất được mọi người tôn trọng, vì vậy trong mắt của mọi người trên huyện thành thì đây là hôn sự tốt đẹp được trời đất tạo nên.