Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 83




Đã ở trấn trải qua nhiều phiên chợ, sạp hàng này của Tô Mộc Lam bán khoai lang sấy dẻo và bỏng ngô hay cái gì đó đều lan truyền ở trên trấn, đặc biệt là lần trước đến phiên chợ không có bán khoai lang sấy dẻo, lần này những người khác nghe thấy Tô Mộc Lam gào to bán khoai lang sấy dẻo, liền vội vàng mua một ít

Bỏng ngô và cơm cháy là món ăn đến sau, nhưng bởi vì thơm giòn ngon miệng, là món ăn vặt phù hợp nhất để giết thời gian vào ngày hè, được mọi người yêu thích.

Có thể nói, ở trên một con phố, sạp hàng nhà Tô Mộc Lam là được yêu thích nhất, là người nhiều nhất, và là cái náo nhiệt nhất.

“Nương, việc làm ăn của nhà chúng ta rất tốt.” Bạch Trúc Diệp là lần đầu cùng Tô Mộc Lam đến phiên chợ, nhìn thấy người trước mắt không ngừng đến, từng cái tiền đồng đi vào túi của nhà mình, đôi mắt đều mở to hết lên.

“Nương làm món ăn ngon đến như vậy, buôn bán đương nhiên là tốt.” Bạch Mễ Đậu vươn cầm lên.

“Nhìn dáng vẻ bộ dạng của đệ, đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, làm như món ăn do đệ làm vậy, đây là món ăn nương làm.” Bạch Trúc Diệp cười nặn mũi của Bạch Mễ Đậu.

Bạch Mễ Đậu một bên tránh, một bên làm mặt quỷ nói, “Tất nhiên là do bản lĩnh nương lớn, ta mới đắc ý đó.” Đáng tự hào nhất!

Bạch Trúc Diệp sờ tai, cảm thấy Bạch Mễ Đậu nói những lời này không có bất cứ vấn đề nào.

Viptruyenfull.

com - ebook truyện giá rẻ

Không chỉ là Bạch Mễ Đậu, đến cả cô bé cũng cảm thấy vậy.

Bạch Trúc Diệp nhếch môi cười, cằm cũng vươn lên y như Bạch Mễ Đậu.

Tô Mộc Lam nhìn thấy đám trẻ đùa nghịch, nhếch môi cười, tiếp tục mời chào người mua đồ ăn.

uôn bán đồ ăn tốt, lúc mặt trời nâng lên đến nửa bầu trời,

những cái sọt tre lớn lớn nhỏ nhỏ, dường như đều thấy thấp xuống.

“Vẫn còn tốt ta đến không trễ, nếu như đến muộn rồi, thì thật sự cái gì cũng mua không được rồi.” Ngô Điền Phúc lau mồ hôi trên trán, “Còn sót lại những cái này, đều cho ta hết, đặc biệt là cớm cháy kia, đều cân cho ta, đám trẻ trong nhà vô cùng thích, đến cả hàng xóm cũng dò hỏi mua ở đâu, nhờ ta lúc về nhà mang về một chút.

“Được.” Tô Mộc Lam đem khoai lang sấy dẻo còn sót lại, bỏng ngô và cơm cháy, cân trọng lượng, sau đó đưa cho Ngô Điền Phúc tính tổng số ra, “Cơm cháy còn sót lại bị đè nên có chút bể, cân cao một chút, Ngô thúc tổng cộng đưa tám văn tiền là được.”

“Được.” Ngô Điền phúc đưa tiền, cùng Tô Mộc Lam và đám nhóc nói chuyện vài câu, cầm lấy đồ đi.

Đi một lúc rồi quay lại, đem cái giỏ tre nhỏ trong tay cho Tô Mộc Lam, “Suýt nữa quên rồi, lần trước nói cho đậu phụ lông ngươi, ngươi cầm về thử chút mới mẻ.”

Lúc mua đồ không nói chuyện đậu phụ lông, trả tiền xong mới nói, Ngô Điền Phúc quả nhiên không muốn lợi dụng chuyện này, nói chuyện nào thì ra chuyện đó.

Trong lòng Tô Mộc Lam đối với Ngô Điền Phúc lại khâm phục thêm mấy phần, nhận lấy, “Đa tạ Ngô thúc, cái giỏ này, đợi lần sau lên phiên chợ ta lại đưa cho người.”

“Ôi, không phải chuyện gì lớn, lúc nào cũng được.”

Ngô Điền phúc cười đáp lại, đám nhóc bên người Tô Mộc Lam đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, cũng không quấy rầy thêm, nhanh chóng về sạp hàng của bản thân mà làm việc.

Tô Mộc Lam đem mấy sọt tre trống không, sọt tre lớn rồi giỏ tre nhỏ, chia ra vác trên hai bên vai, vẫy tay với đám nhóc, “Đi, nương đem bọn con đi xẻ vải.”

“Đi bộ....”

Đám nhóc vui vẻ đi theo.

Sạp bán vải ở trên phiên chợ không ít, đều là tự dệt, so với hiệu vải bán vải rẻ hơn hai lần, nhưng kiểu loại không nhiều.