"Thiếu gia nói sắc trời không tốt, bảo Vạn tiểu thư sớm về nhà đi, Vạn tiểu thư bằng mọi giá đều không chịu, nhưng vẫn nghe lời thiếu gia đi về trước, nói rõ ngày mai lại đến thăm thiếu gia."
"Lúc gần đi còn hỏi thiếu gia muốn ăn cái gì, nói trở về sẽ nhờ Tô chưởng quỹ làm, ngày mai mang đến cho thiếu gia."
Lục Văn Tình nghe vậy, hơi thở dài: "Tân Nguyệt muội muội đối xử với đại ca đúng là vô cùng tốt."
Quãng thời gian này, hành động của Vạn Tân Nguyệt ở Lục gia, Lục Văn Tình cũng đã nhìn thấy tận mắt.
Mới đầu, Lục Văn Tình cũng nghĩ muốn nhắc nhở Vạn Tân Nguyệt đôi chút về việc tấp nập đến Lục gia, lại còn không e dè trước mặt Lục Cảnh Nghiễn như vậy nữa, nhưng khi nhìn thấy Lục Cảnh Nghiễn không hề bài xích Vạn Tân Nguyệt một chút nào, trái lại dường như còn có chút hứng thú, nàng bèn đè nén ý định này xuống."
Trước kia, hai người bọn họ đã mất mẹ, sau đó lại mất cha, có một nhà Lục Tề Thuận ở một bên nhìn chằm chằm, sớm đã luyện thành tính tình làm việc thỏa đáng, chu đáo hiểu chuyện.
Nhất là đối với Lục Cảnh Nghiễn mà nói, thân là huynh trưởng, càng tỏ ra vẻ dè sẻn hơn, cho dù thân thể có việc gì, trong đầu mỗi ngày đều không hề thả lỏng một chút nào.
Tính tình của Vạn Tân Nguyệt hoạt bát, nói không chừng càng phù hợp với hắn hơn.
Suy cho cùng, trong đầu Lục Văn Tình cũng cất giấu một chút tư tâm, chuyện này liền chấp nhận.
Tên sai vặt Thanh Sam thấy Lục Văn Tình nói như vậy, cũng khẽ gật đầu: "Tiểu thư nói đúng lắm."
Thanh Sam vốn không thích Vạn Tân Nguyệt, nhất là cảm thấy Vạn Tân Nguyệt thích náo nhiệt, gây ra cho Lục Cảnh Nghiễn rất nhiều phiền phức, nhưng những ngày này, nhất là sau khi Lục Cảnh Nghiễn đỗ bệnh, chuyện Vạn Tân Nguyệt chăm sóc cho Lục Cảnh Nghiễn hắn cũng đã nhìn thấy.
Cùng ăn cơm, giúp cho uống thuốc, thậm chí còn sợ Lục Cảnh Nghiễn sẽ cảm thấy đắng khi uống thuốc nên đổi cách làm nước mật, tìm mứt hoa quả, tìm mật ong mận bắc đến cho hắn ăn.
Mỗi buổi chiều, lúc Lục Cảnh Nghiễn phải ngủ, Vạn Tân Nguyệt thà ở bên cạnh ngủ gật theo chứ cũng không chịu rời đi, chỉ dựa vào cạnh giường quý phi chợp mắt một chút.
Thanh Sam cảm thấy, so với người kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo như thiên nhân của thiếu gia mình trước đây, chẳng biết xấu hổ mà tiếp cận đến, nhưng sau khi biết chân Lục Cảnh Nghiễn không thể trị hết, trên mặt lại lộ vẻ xem thường, Vạn Tân Nguyệt đối xử với Lục Cảnh Nghiễn trước sau như một, quả thật khiến cho người ta cảm động.
Mặc dù, Vạn Tân Nguyệt vẫn luôn mồm bảo nhìn trúng gương mặt của Lục Cảnh Nghiễn, nhưng ai lại không biết đấy là lý do thoái thác đâu chứ?
Tóm lại chính là, Thanh Sam thay đổi cái nhìn về Vạn Tân Nguyệt không ít, thậm chí còn cảm thấy con người của nàng không tệ lắm.
Lục Văn Tình mấp máy môi, suy nghĩ kỹ một hồi, bảo: "Ta đến viện xem sổ sách trước, nếu như đại ca tỉnh lại, cử người đến nói với ta một tiếng nhé."
"Vâng." Thanh Sam đồng ý, đưa Lục Văn Tình đi ra viện tử.
Sau khi Vạn Tân Nguyệt từ huyện thành trở về nhà, liền dính vào Tô Mộc Lam, quấn lấy nàng làm củ sen sên đường.
Bây giờ là mùa đông, củ sen trắng từ phía nam được vận chuyển theo đường thuỷ đến đây không ít, làm thứ này cũng không tốn sức.
Có điều...
Tô Mộc Lam nháy mắt: "Đang yên lành, sao lại muốn ăn cái này thế?"
"Không phải bây giờ đang là mùa đông sao, thèm ăn lại thích ăn ngọt, liền nghĩ nhờ tứ thẩm thẩm làm món này để ăn." Vạn Tân Nguyệt kéo tay áo Tô Mộc Lam nũng nịu: "Tứ thẩm thẩm, làm phiền thẩm một chút nhé, ta làm trợ thủ cho thẩm!"
Nói rồi, Vạn Tân Nguyệt liền vén lên tay áo, muốn tới làm việc.
"Được rồi được rồi được rồi, làm cho ngươi." Tô Mộc Lam vào trong nhà lấy ra một ít gạo nếp, chuẩn bị pha gạo, vừa đi chọn vài củ sen có chiều dài thích hợp, phẩm chất tốt.
Tiếp theo, lại đi lấy mật ong và đường đỏ từ trong hầm ra.
"Lẽ ra nên dùng đường phèn, có điều đường phèn thực sự quá ngọt, không bằng chọn mật ong có vị nhạt hơn một chút, cũng tốt cho thân thể, bệnh nhân uống thuốc vốn đã không thèm ăn, ăn kẹo nhiều sẽ càng dễ cảm thấy không đói bụng, dùng chút mật ong là tốt nhất."