Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 793




"Tuy là người làm ăn, nhưng làm được hành động này cũng đủ rồi."

"Đúng vậy, Đúng vậy……"

Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam đứng ở một bên, nghe xong liền hiểu.

Bởi vì Tề thuận trai lén trốn thuế nên bị tra xét, sau này chắc chắn cửa hàng sẽ không mở được, nhị phòng nhà họ Lục gia còn có thể ở lại hay không cũng không biết.

Còn về nguyên do…

Có lẽ là gồm nhiều mặt cả công và tư.

Có điều bớt đi được nhị phòng nhà họ Lục thường thường đi khắp nơi gây chuyện thị phi, quán lẩu của Lục Văn Tình nơi này cũng có thể mở thuận lợi hơn một chút, vả lại dựa theo xu thế này mà nói, tới đầu xuân sang năm, thuận ý trai e là cũng muốn mở lại một lần nữa.

Chờ đến khi mây tan sẽ thấy trăng sáng.

Đây là câu mà Tô Mộc Lam hiện tại nghĩ tới.

Hai huynh muội Lục Văn Tình, cũng coi như là khổ tận cam lai (Chịu được hết khổ sẽ nhận được sung sướng)

"Chúng ta đi thôi." Tô Mộc Lam túm tay áo của Bạch Thạch Đường.

Vừa rồi bận rộn một hồi lâu ở cửa hàng, lúc này sắc trời đã không còn sớm, phải nhanh chóng đi đặt mua đồ vật mới được.

"Được." Bạch Thạch Đường gật đầu, cùng Tô Mộc Lam đi về phía cửa hàng son phấn làm nhiệm vụ khuân vác.

Sau giờ ngọ thì tuyết ngừng rơi, mây tan đi, mặt trời ló ra.

Vốn là một tầng tuyết hơi mỏng, sau khi thấy mặt trời thì tan cực nhanh, đất cũng không hề bị ướt.

Ngày hôm sau, là một ngày cực kì sáng sủa.

Có điều tuy thời tiết sáng sủa, trời cũng nắng to, nhưng vẫn se lạnh, mặc dù ánh nắng mặt trời chiếu khắp sân, đều khiến người ta không nhịn được mà rùng mình run rẩy.

Trên cơ bản không có chuyện phải làm, lúc này đều ngồi ở trong phòng, uống mấy ngụm trà nóng, ngồi vây quanh bếp lò nóng hầm hập, hưởng thụ niềm vui nhàn rỗi duy nhất trong mùa đông này.

Vạn Tân Nguyệt lại vô cùng bận rộn.

Vội vàng chạy về phía huyện thành.

Bởi vì, Lục Cảnh Nghiễn bị bệnh.

Đại phu nói là bị phong hàn.

Bởi vì thời tiết chợt trở lạnh, hơn nữa Lục Cảnh Nghiễn thấy Lục Văn Tình thu xếp quán lẩu, liền hoàn toàn ôm hết việc ở Thất Lý Hương lại, đang là cửa ải cuối năm, xem xét sổ sách các cửa hàng đưa lại đây, liền xem chậm một chút.

Hiện tại Lục Cảnh Nghiễn, nghẹt mũi, nóng sốt, ho khan… Sắc mặt bởi vì sinh bệnh nên thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Vạn Tân Nguyệt từ sáng sớm đã tới Lục gia,

Từ sáng sớm bắt đầu giúp Lục Cảnh Nghiễn ăn cơm sáng, vẫn luôn ở cạnh hắn đến buổi tối, trời tối đen như mực, nhìn Lục Cảnh Nghiễn uống thuốc xong thì mới yên tâm rời đi.

Cứ như vậy mấy ngày sau, Lục Cảnh Nghiễn do dự một lát, liền mở miệng hỏi "Tân Nguyệt muội muội không cần ngày nào cũng tới……"

Đại phu đã nói, bệnh phong hàn sẽ lây cho người khác, Vạn Tân Nguyệt ngày nào cũng tới đây như vậy, rốt cuộc sẽ dễ bị bệnh

Hơn nữa, mặc dù Vạn Tân Nguyệt mặc dù gọi hắn một tiếng là ca ca, hắn cũng gọi Vạn Tân Nguyệt một câu muội muội, nhưng rốt cuộc không phải là huynh muội thật sự, trai đơn gái chiếc, hơi không ổn một chút.

Huống chi, suy nghĩ trong lòng Tân Nguyệt đã viết rõ ràng ở trên trán.

"Lục ca ca là cảm thấy ta làm phiền sao?" Vạn Tân Nguyệt lắc lắc đầu, "nếu Lục ca ca cảm thấy ta làm phiền thì ta đi ra bên ngoài đợi cũng được, chờ lục ca ca khi nào cảm thấy nhàm chán, ta lại đến nói chuyện cùng lục ca ca, giúp lục ca ca giải sầu nhé?" Lục Cảnh Nghiễn lập tức nghẹn lời.

Con người không phải là cỏ cây.

Mặc dù Lục Cảnh Nghiễn cho rằng hai huynh muội chính mình và Lục Văn Tình sống nương tựa vào nhau nhiều năm, quen nhìn thói đời nóng lạnh, tình người ấm lạnh, cảm thấy chính mình nhìn thông thấu hết thảy mọi chuyện, thậm chí một số lúc cũng xem chuyện tình cảm vô cùng lạnh nhạt.

Lục Cảnh Nghiễn từng cảm thấy, sau này chính mình có lẽ là độc thân sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng sau khi Vạn Tân Nguyệt xuất hiện, nàng xinh đẹp, diễm lệ, hoạt bát, nàng thẳng thắn chân thành, nàng còn có suy nghĩ lương thiện, đơn giản, tất cả đều khiến cho trong lòng Lục Cảnh Nghiễn dao động.