Thuận tiện đưa đi một ít hình vẽ về kiểu dáng váy áo, thử nhận một ít trang phục để thử làm trước.
Lúc này đã là cuối đông, không bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán, nhưng phàm là khách hàng lớn của Linh Lung Các đều là người giàu có, lúc này đều chuẩn bị đầy đủ quần áo mùa đông cùng quần áo ăn tết, có lẽ là không thiếu.
Nhưng nhìn Linh Lung Các đưa tới khăn và túi tiền, hình thêu vô cùng đẹp đẽ và tinh xảo, ngày thường tiếp xúc cũng biết Linh Lung Các làm việc tinh tế và ổn thỏa, nếu bọn họ chủ động làm trang phục để bán, nhất định cũng sẽ chuẩn bị thỏa đáng, hơn nữa tay nghề cũng không kém, cho nên muốn thử một lần.
Vì thế, lĩnh vực trang phục của Linh Lung Các dần dần bắt đầu bận rộn lên.
Tô Mộc Lam thương nghị với Lục Văn Tình về việc kinh doanh lẩu cũng khá cơ bản.
Các loại bát đĩa, xoong nồi đã được xác định, quán xá đã dọn dẹp được bảy tám phần, dự bị ngày mùng sáu tháng chạp sẽ mở cửa buôn bán.
Đề cập đến vấn đề này, việc quán mở cửa khai trương phần lớn sẽ lựa chọn mở cửa lúc đầu năm, vì mừng một năm mới với bầu không khí mới, nhưng rất hiếm người giống như Lục Văn Tình chọn khai trương ở thời điểm cuối năm.
Cũng bởi vì hiếm có nên mọi người đều tò mò, đặc biệt món ăn lẩu này cũng là lần đầu tiên nghe nói đến, càng cảm thấy lạ lẫm.
Thế cho nên quán lẩu còn chưa khai trương, đã có rất nhiều người suốt ngày nhìn chằm chằm, muốn nhìn một chút xem quán lẩu này sau khi khai trương thì sẽ có bộ dáng gì.
Đặc biệt là vừa rồi đi qua cửa ra vào của quán lẩu, còn nhìn thấy có người đứng ở bên cạnh bàn tán về chuyện lẩu, Bạch Thạch Đường liền nở nụ cười, "Biện pháp này của nàng đúng là rất hay."
"Đã là đồ vật khác biệt, phải làm mới hoàn toàn mới ổn, cách làm không giống người khác, cách ăn không giống bình thường, thời gian khai trương cũng phải không giống người thường, tên cửa hàng này, ít nữa cũng phải khác biệt với người khác mới được."
Nhìn khuôn mặt của Tô Mộc Lam tràn đầy niềm vui, Bạch Thạch Đường cũng không nhịn được hỏi, "Nói đến đặt tên, tên quán đã quyết định được? Mấy ngày trước còn nghe thấy nàng và lục chưởng quầy thảo luận chuyện này, xem ra còn do dự chưa quyết định sao."
"Vẫn chưa, nhưng sẽ nhanh thôi." Tô Mộc Lam nở nụ cười bỡn cợt, "Chuyện này, chờ đến lúc đó chàng cũng sẽ biết, bây giờ không thể nói được."
Thấy Tô Mộc Lam tỏ ra thần bí như vậy, Bạch Thạch Đường không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ cười, "Ta sẽ chờ xem."
Tô Mộc Lam mím môi cười, lôi kéo Bạch Thạch Đường đi phía trước, đi tìm cửa hàng mua chút nguyên liệu làm gia vị, thuận tiện đi cửa hàng son phấn lấy chút cao chăm sóc da tay và da mặt, cùng với muối xanh để đánh răng.
Hai người đang đi tới, nghe thấy phía trước có một trận cãi cọ ầm ĩ, giương mắt nhìn lại, hình như còn có nha sai ở đó.
"Hình như xảy ra chuyện gì thì phải?" Tô Mộc Lam nhón chân nhìn nhìn.
Nàng nhớ rõ, phía trước hình như là tề thuận trai.
"Đi xem đi." Bạch Thạch Đường cũng hơi tò mò một chút, theo bản năng che chở Tô Mộc Lam, tiến về phía trước.
Mà chỗ tề thuận trai bởi vì có tiếng ầm ĩ nên đã thu hút rất nhiều người tới vây quanh để xem.
Lúc này nha sai đang giải thích về việc đóng lại cửa hàng tề thuận trai, ở trên cửa lớn dán lên giấy niêm phong có đại ấn của nha môn.
"Sai gia, sai gia, xin giơ cao đánh khẽ, toàn bộ cửa hàng đều đã làm xong hết điểm tâm, nếu dán giấy niêm phong này thì thật sự không thể buôn bán nữa, toàn bộ đồ vật trong cửa hàng đều hỏng hết mất."
Trịnh chưởng quầy giữ khuôn mặt tươi cười, thậm chí nắm chặt bạc ở trong tay, muốn nhét vào trong tay hai nha sai.
Nha sai lại trực tiếp ngăn cản hắn, quát nạt với lời lẽ chính đáng "Chúng ta phụng mệnh hành sự, Huyện thái gia tự mình hạ lệnh, toàn bộ đồ vật bên trong tề thuận trai phải niêm phong tất cả!"