Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 789




Bạch Thạch Đường thấy trong tay Vạn Tân Nguyệt đúng là cầm sách, không giống như là đi ra ngoài gặp rắc rối nên cũng không trách móc nặng nề quá nhiều, chỉ lườm cô bé một cái, nói "Sau này nếu muốn đi ra ngoài thì phải nói một tiếng cho ổn thỏa, hơn nữa không thể trở về muộn như vậy."

Thấy Bạch Thạch Đường không kiên trì truy hỏi, trong lòng Vạn Tân Nguyệt lâu tức nhẹ nhàng thở phào, gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc "Vâng thưa tứ thúc thúc, cháu nhớ kỹ rồi, sau này đi ra ngoài nhất định ăn ngay nói thật, cũng nhất định trở về sớm một chút."

"Được rồi, mau ăn cơm, đồ ăn nguội hết rồi." Tô Mộc Lam thúc giục và gắp đồ ăn cho mấy đứa trẻ.

Mọi người thấy thế, vội vàng ăn cơm.

Mấy ngày sau, cả nhà đều vô cùng bận rộn.

Bạch Thạch Đường vội vàng thương lượng thu xếp việc buôn bán trang phục ở cửa hiệu Linh Lung Các, Tô Mộc Lam vội vàng thương nghị buôn bán lẩu với Lục Văn Tình, chỗ Bạch Trúc Diệp nhận được kiểu dáng hoa mà Tần thị thêu, vội vàng thêu khăn.

Tới gần mùa đông, việc học tại lớp học trong tộc được tăng thêm, hơn nữa cuối năm bên trong lớp học trong tộc muốn tổ chức khảo thí, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đều chịu khó hơn ngày thường rất nhiều.

Vạn Tân Nguyệt cũng vội vàng đọc sách, chẳng qua chỉ đọc những cuốn sách mượn được từ chỗ Lục Cảnh Nghiễn.

Rốt cuộc lấy lý do mượn sách để thường xuyên đi tìm gặp Lục Cảnh Nghiễn, đã mượn sách rồi thì phải đọc cho tử tế, bằng không nếu trò chuyện, Lục Cảnh Nghiễn phát hiện nàng căn bản không đọc sách, lần tới sẽ không cho nàng mượn nữa, như vậy nàng sẽ bị mất đi cái cớ đi gặp hắn.

Khi nhìn đến chỗ nào không hiểu liền cầm sách đi đến lớp học trong tộc, tìm bạch học văn để hỏi.

Tận mắt nhìn thấy người mà mấy ngày đi học đều ngủ gà ngủ gật lại là tới tìm hiểu vấn đề, bạch học văn kinh ngạc đến mức suýt nữa rơi rụng quai hàm, nhưng thấy cô bé đã muốn đọc sách học tập, đương nhiên cũng không làm mất hứng thú của cô bé, kiên nhẫn giảng giải cho cô bé.

Vạn Tân Nguyệt tràn đầy hứng thú học, chờ sau khi đã đọc qua đại khái một lần thì lại đi tìm Lục Cảnh Nghiễn, tìm hắn đổi sách cho cô bé đọc.

Còn về phần Lục Cảnh Nghiễn, thấy Vạn Tân Nguyệt ngoài việc tới mượn sách, bám lấy hắn nói chuyện mà không làm chuyện gì khác quá mức, lại thấy cô bé hoạt bát thích cười, tính tình đơn thuần, cho nên không cảm thấy phiền phức, mỗi khi cô bé đến cũng chiêu đãi rất nhiệt tình.

Sau hai ba lần, Vạn Tân Nguyệt cau mày lại.

Hiện tại, nàng cùng Lục Cảnh Nghiễn xem như đã quen thuộc hơn một chút, khi Lục Cảnh Nghiễn nói chuyện cùng nàng, dường như cũng không có vẻ xa cách như lúc ban đầu nhìn thấy, có thêm vài phần quen thuộc hơn.

Nhưng chuyện qua lại như thế này, phải có qua có lại thì mới gọi là tiến triển, hiện tại luôn là nàng đơn phương mượn sách từ chỗ Lục Cảnh Nghiễn về xem, căn bản chính là làm phiền Lục Cảnh Nghiễn, nếu cứ tiếp tục như vậy, có vẻ nàng đặc biệt không hiểu chuyện.

Thời gian dài, Lục Cảnh Nghiễn hẳn là sẽ chán ghét nàng.

Phải làm một chuyện gì đó để báo đáp lại mới được…

Nghĩ tới nghĩ lui, Vạn Tân Nguyệt cũng không đưa ra được ý tưởng gì, chỉ đi qua đi lại trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Tô Mộc Lam cùng Bạch Thạch Đường.

Rốt cuộc tứ thúc thúc và tứ thẩm thẩm cảm tình rất tốt, ân ái khác thường, chỉ cần quan sát vợ chồng bọn họ ở chung với nhau như thế nào thì nàng cũng có thể học, áp dụng vào chính nàng và Lục Cảnh Nghiễn được chăng?

Vì thế, Vạn Tân Nguyệt thức khuya dậy sớm, bắt đầu lén quan sát.

Sáng sớm, Bạch Thạch Đường dậy sớm sớm nhất, nhóm lửa nấu nước, mang nước rửa mặt vào trong phòng, tiếp đó đi xuống nhà bếp thu xếp làm cơm sáng.

Nếu phải đi huyện thành thì không nói, nhưng nếu ở nhà thì nấu nước pha trà, giúp Tô Mộc Lam xử lý vườn hoa, quấn một tầng dây gai thật dày cho đám cây cối hoa lá.

Hoặc là ngồi nói chuyện phiếm với Tô Mộc Lam, thậm chí còn sẽ tự tay giúp đỡ đóng đế giày.

Buổi trưa sẽ đến nhà bếp làm cơm trưa, sau khi ăn xong cơm nước thì sẽ thu dọn xoong nồi, rửa bát đũa.

Buổi chiều và cơm chiều, cũng làm tương tự như thế.