Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 786




Bạch Trúc Diệp như đạt được bảo bối vô giá, cẩn thận mà cầm, cất vào trong ngực.

Bạch Thạch Đường lại hàn huyên một chút với Tần thị về chuyện buôn bán trang phục, rất nhiều chuyện cũng dặn dò Quách chưởng quầy, sai Quách chưởng quầy cùng Tần thị thương nghị với nhau để làm.

Ngoài ra, hắn cũng dặn dò Quách chưởng quầy phải thường xuyên chạy qua chạy lại chỗ Tần thị, để ý một chút về cuộc sống hàng ngày của bà, những thứ cần thiết trong cuộc sống sinh hoạt như thức ăn, dụng cụ gì đó.......

Tuy Tần thị thoạt nhìn thân thể khỏe mạnh, nhưng rốt cuộc tuổi tác đã cao, tinh thần và thể lực có hạn, những việc vặt vãnh này không thích hợp để bà phải bận tâm nhiều.

Tần thị thấy Bạch Thạch Đường cẩn thận chu đáo như thế, càng cảm thấy đã không chọn sai người.

Lúc Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam cùng Bạch Trúc Diệp trở về, mặt trời đã lặn xuống phía tây.

Vì lúc ra cửa thấy trời lạnh, để thuận tiện di chuyển, Bạch Thạch Đường đổi xe bò trong nhà thành xe ngựa, lúc này trong xe ngựa đã đặt sẵn một chậu than hồng để sưởi ấm.

Ấm áp như vậy nên Bạch Trúc Diệp được sưởi ấm mà ngủ gà ngủ gật, đầu gật như con gà con mổ thóc, cuối cùng không kháng cự được cơn buồn ngủ xâm nhập, dựa vào Tô Mộc Lam ngủ say sưa.

Vì để Bạch Trúc Diệp có thể ngủ thoải mái một chút, Tô Mộc Lam đem gối mềm trong xe đặt tới phía dưới gáy của nàng, lại đắp cho cô bé một cái thảm mỏng.

Chờ sau khi dàn xếp ổn thỏa, Tô Mộc Lam vén mành lên, ngồi ở đằng trước xe ngựa giống Bạch Thạch Đường.

"Bên ngoài lạnh, nàng đi vào cho ấm áp một chút." Bạch Thạch Đường nhắc nhở nói.

"Bên trong ấm áp, nhưng sưởi đến mức khiến người mơ màng muốn ngủ, cũng hơi khó chịu, ra bên ngoài này hóng gió cũng thoải mái hơn nhiều.

Vừa nói chuyện, Tô Mộc Lam duỗi tay cầm lấy tay Bạch Thạch Đường.

Vẫn ổn, không lạnh.

Bạch Thạch Đường cười cười, dứt khoát nắm chặt tay Tô Mộc Lam tay, "Trúc diệp ngủ rồi à?"

"Ừ, ngủ rồi, lúc ngủ còn ôm cây quạt, ta thử túm túm mà cũng không túm ra nổi." Tô Mộc Lam mím môi cười, "Có thể thấy được con bé coi là bảo bối đến nhường nào".

"Thứ mà mình thích, chắc chắn sẽ coi là bảo bối rồi." Bạch Thạch Đường cười đáp.

Bạch Trúc Diệp thích thêu thùa, một khi đã thêu thì thêu một mạch không nghỉ, mệt mỏi cũng không chịu nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại Bạch Trúc Diệp có được cái quạt tròn thêu hai mặt này, lại bái Tần thị làm sư phụ, sau này chỉ sợ càng như đạt được chí bảo, không biết ngày đêm muốn chui đầu vào học.

Tuy đây là sở thích của Bạch Trúc Diệp, hứng thú của con nít không nên bị bóp chết, thiên phú cũng không nên bị mai một, chẳng qua thứ thêu thùa này… Tổn thương thân thể.

Làm cha mẹ, chuyện muốn sầu lo thật đúng là rất nhiều

Không chỉ muốn tốt cho con cái, mà bên cạnh đó cũng phải tạo điều kiện cho con cái có đủ không gian phát huy sở trường của mình, đúng là khó thật.

Trong lòng Tô Mộc Lam phức tạp, thở dài một hơi.

Bạch Thạch Đường thấy thế, cũng biết lúc này trong lòng Tô Mộc Lam đang lo lắng cái gì, nắm chặt tay nàng hơn nói, "Trúc diệp yêu thích cái này như vậy, chỉ sợ chúng ta càng ngăn đón thì đến khi con bé lớn hơn một chút sẽ tự mình làm mọi cách đi tìm sư phụ để học."

"Đã không ngăn cản được thì mặc kệ bọn nhỏ làm là được, trẻ con ấy mà, tóm lại là muốn đi con đường của chính mình."

Dù cha mẹ có tính toán như thế nào cũng không thể tính toán cả đời cho bọn họ được.

Mặc dù có thể tính toán cả đời, nhưng những tính toán của cha mẹ chưa chắc đã là thứ mà bọn chúng muốn.

"Ta biết." Tô Mộc Lam vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Thạch Đường.

Chẳng qua biết là một chuyện, chờ đến khi làm được lại là một chuyện khác.

"Rảnh rỗi ta sẽ đi đến y quán một chuyến, tìm một ít thuốc giúp ăn ngon ngủ ngon để ngày thường làm một ít cho trúc diệp, khi nào chàng rảnh rỗi cũng đốc thúc trúc diệp luyện tập quyền pháp nhiều hơn nhé."

Tô Mộc Lam nói, "Làm vậy cũng làm gân cốt được thư giãn, tránh cho việc cứ luôn ngồi như vậy, làm sành hưởng đến xương cốt."