Không mua vải, mà là đến để tìm Bạch Thạch Đường?
Tiểu nhị có chút khó hiểu, đưa tay gãi tai: "Đại nương tìm ông chủ của bọn ta có chuyện gì không?"
"Không phải bởi vì Linh Lung Các các ngươi không tìm được tú nương phù hợp nên mới không bán quần áo may sẵn sao, ta may quần áo cả đời, làm nghề thuê cả đời, tay nghề cũng rất tốt, nên ta muốn hỏi ông chủ các ngươi xem có thể hợp tác bán quần áo may sẵn hay không?" Bà cụ nói.
Tiểu nhị lại gãi đầu, đánh giá bà cụ từ trên xuống dưới.
Quần áo bà mặc cũng chỉ là vải mỏng bình thường, có màu đỏ thẫm thông thường, kiểu dáng cũng bình thường không có gì lạ, cũng không có hoa văn mà chỉ may đường viền.
Có lẽ là vì đã giặt quần áo trên người khá lâu nên có chút phiếm trắng.
Nhưng đầu tóc được chải gọn gàng, mặc dù tóc có chút bạc nhưng búi tóc rất mượt mà, không hề rối bời, lại còn cắm hai cây trầm màu bạc, dáng đứng thẳng tắp, trông rất có tinh thần.
Chỉ là dù có tinh thần như thế nào thì người trước mắt cũng chỉ có dáng vẻ của một nông phụ bình thường mà thôi, không nhìn ra có điểm nào đặc biệt hay xuất sắc.
Người như vậy, nói không phải đến Linh Lung Các để làm việc mà là đề xuất hợp tác, theo tiểu nhị thì khẩu khí của bà cụ này thật sự có chút lớn.
Tiểu nhị cảm thấy bà cụ này có chút không biết trời cao đất dày, nhưng ngoài mặt vẫn không nói ra, chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chủ của bọn ta không ở đây thường xuyên, hai ngày nay đều không có ở đây, ta sẽ nói chuyện này với chường quầy trước."
Lại sợ bà cụ cảm thấy hắn đang lừa gạt nên giải thích: "Ta chỉ là một tiểu nhị, việc này ta không làm chủ được, bà vào cửa hàng đợt một lát đi."
"Được." Bà cụ gật đầu, đi vào cửa hàng cùng tiểu nhị, đến chỗ ngồi nghỉ ngồi xuống, liền có người bưng nước lê đường phèn đến.
Đầu tiên tiểu nhị tiếp đãi bà cụ sau đó đi tìm Quách chưởng quầy của Linh Lung Các.
Sau khi Liêu chưởng quầy đến phủ thành quản lý Linh Lung Các ở phủ thành, mọi chuyện lớn nhỏ ở đây đều là do Quách chưởng quầy xử lý.
Lúc trước Quách trưởng quầy cũng là tiểu nhị ở Linh Lung Các, là người thông minh có sách lược, nhưng cũng không thiếu sự kiên định và chăm chỉ, đối xử với những tiểu nhị vô cùng chân thành, những người làm thuê cũng đánh giá hắn rất tốt.
Tiểu nhị tìm một lúc nhưng không tìm thấy Quách chưởng quầy, hỏi người bên cạnh mới biết, Quách chưởng quầy đã đi ra ngoài giao hàng cho khách.
Ở bên hồ Khánh An, bởi vì phong cảnh tú lệ nên có rất nhiều người quyền quý và phú thương có trạch viện ở đó.
Mấy ngày gần đây bọn họ muốn may quần áo mùa đông, chuẩn bị trang phục để đón năm mới nên lần lượt đến Linh Lung Các đặt rất nhiều vải vóc.
Không thể sơ suất với những người khách như vậy nên đích thân Quách chưởng quầy tự đi giao hàng, để thể hiện sự coi trọng.
Tiểu nhị biết được việc này, gãi đầu suy nghĩ có nên nói với bà cụ như thế nào.
Mà lúc bà cụ kia vẫn đang ngồi chờ ở đó, cũng đã uống hết phân nửa chén nước lê.
Đường thì đúng là đường phèn, nước lê cũng được nấu từ lê chứ không phải là loại dùng những thứ này để làm mánh khoé, thực tế là pha nhiều nước chỉ cho một chút hương liệu mùi lê.
Quan sát bên trong cửa hàng, các tiểu nhị đều cười vui vẻ nhiệt tình, tiếp đón hay là tiễn khách đều vô cùng cung kính, cho dù gặp phải những người nói chuyện khó nghe hay thái độ không hoà nhã cũng vẫn lịch sự chu đáo, làm cho người không bắt được lỗi nào.
Cách quản lý của Linh Lung Các quả thật không tệ.
Bà cụ tán thưởng trong lòng, không nhịn được khẽ gật đầu.