Có lẽ mắt hắn cũng bị mù nên mới không nhìn đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn vừa lòng loại nữ nhân tâm tư độc ác tàn nhẫn như Lục Văn Tình!
Lục Văn Viện hùng hổ một lúc, sau đó mới đỡ thắt lưng sắp gãy của mình, xoa cánh tay và đầu gối đang đau đớn, rồi lảo đảo đi tìm tiểu nha hoàn đang chờ nàng ở bên cạnh.
Cố Tu Văn và gã sai vặt đi nhanh một lúc lâu, mãi đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, thấy Lục Văn Viện không đuổi theo thì mới chậm lại bước chân.
"Lục Văn Viện này thật sự không biết xấu hổ là gì, lần này còn giả vờ ngã để đụng chạm, thật sự rất đáng ghét." Gã sai vặt căm giận bất bình.
"Đúng vậy." Cố Tu Văn gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt cũng nghiêm túc hơn.
Lục Văn Viện vô liêm sỉ như thế, đối xử với hắn còn như vậy thì đối với Lục Văn Tình càng không cần phải nói.
Hơn nữa, muốn đối phó Lục Văn Tình cũng không phải chỉ có một mình Lục Văn Viện mà là toàn bộ chi thứ hai.
Bản thân bị Lục Văn Viện dây dưa thường xuyên như vậy đã cảm thấy phiền phức không chịu nổi rồi, mà ngày thường Lục Văn Tình bị nhiều người bắt nạt, gây khó khăn như thế thì trong lòng sẽ có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu bất lực đây….
Lục Văn Tình hiểu biết lễ nghĩa, làm việc chu đáo như vậy cũng không phải bởi vì trời sinh, mà là bởi vì luôn sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, nên bắt buộc phải luyện ra bản lĩnh như thế, để có thể khiến bản thân thuận lợi đối phó với mọi chuyện.
Bây giờ thì khi nhìn bề ngoài, tất cả đều lộng lẫy và bình tĩnh, nhưng mà đều là được tái sinh sau khi đã đi qua muôn vàn chông gai.
Cố Tu Văn cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, ngay cả bước chân cũng dần chậm lại.
"Lục Văn Viện này ngay cả lão gia cũng dám gây rối, có lẽ sau lưng sẽ là Lục Tề Thuận sai khiến cũng nên…." Bây giờ trong lòng gã sai vặt cũng nghẹn đầy sự tức giận.
"Chi thứ hai của Lục gia thật sự càng ngày càng kì cục, phải cảnh cáo bọn họ mới được, bằng không sau này không biết còn làm ra chuyện gì nữa…"
Nếu thực sự dùng quỷ kế gì đó để dựa vào lão gia nhà mình thì đến lúc đó chỉ sợ thanh danh trong sạch của lão gia sẽ bị hủy hoại mất.
Nếu thật sự xảy ra chuyện, thì Cố Tu Văn sẽ không thể không cưới tai họa này vào trong phủ làm thiếp, như vậy thì toàn bộ phủ sẽ không còn ngày nào yên tĩnh nữa!
Gã sai vặt ở chỗ này càu nhàu, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Cố Tu Văn, càng không nói một lời nào, nên trong lòng cũng hơi choáng váng, vội vàng nói: "Là tiểu nhân lắm miệng….
."
"Ngươi nói mấy chuyện này rất có lý."
Cố Tu Văn trầm giọng nói: "Nếu chi thứ hai của Lục gia thật sự là tai họa, thì phải đề phòng nhiều hơn mới ổn thỏa được, hơn nữa nếu chỉ mỗi đề phòng thôi thì sợ là không đủ, cần phải có thêm một ít hành động mới được."
"Tề Thuận Trai gì đó, có một số sản phẩm kém chất lượng, mấy ngày nay ngươi cử người đến theo dõi xem sao đi."
"Đợi một lúc nữa, đi nói chuyện với Thẩm Khâu một câu, số lượng tiền bạc mà bên Tề Thuận Trai cần nộp thuế cũng phải điều tra rõ ràng, nộp thuế là căn bản để củng cố giang sơn xã tắc, chúng ta thu hộ cho triều đình, nên nếu không nộp thuế đúng hạn thì đó là tội lớn."
Lục Tề Thuận làm người không đủ lương thiện, cũng là người thích luồn cúi, nên người như vậy chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ nộp thiếu thuế, sẽ không chịu được việc điều tra.
Còn triều đình bây giờ, sau khi tân đế đăng cơ thì danh mục nộp thuế đã giảm đi rất nhiều, nhưng lại tăng thêm tội danh và hình phạt cho việc không nộp thuế, loại người như Lục Tề Thuận, bản thân vốn dĩ là thương nhân, nhưng lại không nộp thuế đúng hạn và đúng số lượng thì phải phạt nộp bù gấp năm lần, hơn nữa còn có thể bị phạt tù.
Lần này Lục Tề Thuận chỉ sợ là sẽ táng gia bại sản.
Nhưng mà táng gia bại sản thì cũng đáng đời ông ta, người như vậy sống trên đời thì sẽ chỉ là tai họa, sẽ khiến người lương thiện chịu nhiều thiệt thòi, nên xử lý bớt cũng khiến cho tất cả đều vui mừng.