Đến tột cùng là chuyện gì mà có thể khiến Trương mụ mụ vừa nôn nóng vừa cực kì băn khoăn như thế.
Lần này đột nhiên tới tìm Cố Vân Khê, vốn chính là muốn nói chuyện này, nhưng khi lời đã tới bên miệng, Trương mụ mụ cũng hơi do dự, sau khi suy tư trong chốc lát, mới hơi ấp a ấp úng mà mở miệng.
"Chuyện này vốn nên do chính miệng lão gia nói cho tiểu thư thì hơn, chẳng qua lão nô sợ tiểu thư nghĩ nhiều trong lòng, liền nghĩ nói cho tiểu thư biết phong phanh sự việc trước đã …"
"Hai ngày trước lão gia đi tới nhà họ Lục cầu hôn, nhà họ Lục bên kia cũng đáp lại tin, họ đồng ý việc hôn nhân này, hai ngày nay lão gia đã đi tìm người mai mối, cùng đưa canh thiếp, chờ tìm được ngày thích hợp thì sẽ để người mai mối tới cửa …"
Cố Vân Khê lập tức ngẩn người, mở to hai mắt nhìn, một hồi lâu không thốt lên lời.
Trương mụ mụ nhìn nét mặt sửng sốt của Cố Vân Khê, trong lòng nhói đau.
Tuy Lục Văn Tình là người tính tình ôn hòa, có quan hệ vô cùng hòa hợp với Cố Vân Khê, cho nên trong lòng Trương mụ mụ cũng bắt đầu hình dung nếu Lục Văn Tình gả cho Cố Tu Văn, trở thành mẹ kế của Cố Vân Khê thì thật tốt biết bao.
Mà khi chờ đợi chuyện này thật sự thật, Trương mụ mụ rồi lại hơi sợ hãi.
Cố Vân Khê là đứa bé mà một tay bà nuôi lớn, là người thân thứ hai của cô bé, bà thật sự không nỡ để Cố Vân Khê chịu đựng bất cứ sự uất ức nào dù chỉ một chút.
Hơn nữa mặc dù Cố Vân Khê có quan hệ thân mật với Lục Văn Tình, nhưng cô bé cũng chưa chắc có thể tiếp thu nàng làm mẹ kế của chính mình.
Trương mụ mụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đi tới thôn Bạch gia một chuyến, nói một tiếng trước với Cố Vân Khê, để cô bé biết chuyện này.
Mà hiện tại thấy Vân Khê sau khi nghe xong chuyện này bộ dáng trở nên ngốc nghếch, nước mắt trong mắt Trương mụ mụ suýt nữa rớt xuống, giọng nói trở nên nghẹn ngào khàn khàn.
"Tiểu thư …"
"Trương mụ mụ, ngươi nói là … Cha ta muốn cưới Lục tỷ tỷ sao?" Cố Vân Khê hỏi, khuôn mặt tràn đầy sự không tin tưởng.
"Đúng vậy." Trương mụ mụ gật gật đầu, mí mắt hơi cụp xuống một chút, che lại vành mắt đã ửng đỏ, "Có điều tiểu thư không cần lo lắng quá mức, ta thấy Lục tiểu thư kia cũng là người tri thư đạt lý, đối xử với ngài cũng vô cùng hiền lành, sau này hẳn là có thể …" Có thể yêu thương ngài.
Cho dù không làm được, cũng không cần sợ hãi, tiểu thư còn có lão nô là bà.
Bà nhất định sẽ chăm lo cho Cố Vân Khê, kể cả có phải liều mạng, cũng không để bụng.
"Ta đã nói mà!"
Cố Vân Khê chợt hô lên, "Ta đã nói Lục tỷ tỷ rất xứng đôi với cha ta, lúc trước Lập Hạ và Trúc Diệp còn không tin, nói nào là cha ta tuổi tác lớn, Lục tỷ tỷ còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ cha ta đã lớn tuổi."
"Nói lời này ta không thích nghe, Tô bá nương tuổi tác không lớn, chẳng phải vẫn coi trọng Bạch bá bá sao, cũng không hề ghét bỏ Bạch bá bá lớn tuổi mà, chuyện này rốt cuộc là nói không sai mà, bây giờ ta sẽ nói chuyện này với Lập Hạ và Trúc Diệp …"
Nói một tràng dài như vậy, Cố Vân Khê hưng phấn chạy về phía phòng của Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp, vừa chạy vừa kêu, "Lập Hạ, Trúc Diệp, hai ngươi mau ra đây, ta nói một tin tức tốt cho các ngươi, ta sắpcó mẹ kế!"
Trương mụ mụ sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, nhìn thấy ba tiểu cô nương khí thế ngất trời mà đàm luận hôn sự của hai người Cố Tu Văn và Lục Văn Tình ở chỗ này, bây giờ mới phục hồi tinh thần lại.
Cho nên …
Tiểu thư nhà mình hết sức tân thành hôn sự này hay sao?
Thế thì bà lo lắng vô ích rồi …
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam đang ở trong sân vội vàng xử lý đám cá, khi nghe đến câu "Tô bá nương không ghét bỏ Bạch bá bá lớn tuổi" thì hai người liếc nhìn nhau.