Người một nhà Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ở phủ thành đợi đã bốn năm ngày.
Mỗi ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kiếm các loại cửa hàng nhỏ để ăn đồ ăn vặt, mua vài thứ lặt vặt hiếm lạ, có thể nói mỗi ngày lịch trình đều được sắp xếp kín mít, mà đoàn người bọn họ cũng bận rộn đến suýt chết.
Đã nói xong ngày mai phải về nhà, thế nên ngày hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ngây ngô ở phủ thành.
Bọn trẻ muốn ở lại thêm hai ngày, nhưng học đường của Bạch Mễ Đậu chuẩn bị đi học lại, mà ngày cưới của Lưu thị và Thường Đại Lực cũng sắp tới.
Hơn nữa, Bạch Thạch Đường ở phủ thành cũng đã định xuống một của hàng, chuẩn bị phải khai trương.
Cùng Lung Linh Các giống nhau, đều là bố trang, tên gọi cũng là Lung Linh Các.
Bạch Thạch Đường chuẩn bị để Liêu chưởng quỹ đến phủ thành tiếp quản công việc, còn huyện thành bên kia, đã cho để cho người ngoài trông giữ.
Liêu chưởng quỹ nguyên bản là người phủ thành, lúc này trở về coi như là canh giữ cố hương, không cần lại vì về thăm vợ con mà phải bôn ba.
Cửa hàng đã sang lại, còn dư lại rất nhiều việc, nhưng phải giải quyết từng việc một.
Nói tóm lại, chuyện cần làm đúng là không ít.
Bọn nhỏ mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng lại thông cảm cho người lớn phải làm việc, nên đều nhu thuận đồng ý, ngày mai cùng nhau đi về, cũng không dây dưa một hai ngày nữa.
Sắp phải rời khỏi phủ thành nên Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường liền dẫn bọn nhỏ chơi thật tận hứng náo loạn một ngày một đêm, mua rất nhiều đồ lặt vặt, lại cho người hầu mang một số lễ vật trở về.
Trước khi đi lại đến Hồng Vận Lâu để thăm Bạch Thủy Liễu, cũng nói với cô bé bọn họ phải về huyện thành.
Mấy ngày nay, Bạch Thủy Liễu phải bận rộn ở Hồng Vận Lâu tuy rằng không gặp được bọn người Tô Mộc Lam, nhưng biết người nhà cách mình không xa, nên trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Nhưng người nhà nói phải trở về, mà từ phủ thành về đến nhà cần phải đi cả ngày đường, cô bé rời khỏi người thân liền có chút buồn bã.
Lần đầu tiên cùng người nhà cách xa nhau như vậy, còn phải cách xa nhau thật lâu, trong lòng Bạch Thủy Liễu cũng không biết có tư vị gì.
Nhưng Bạch Thủy Liễu biết, trong lòng nàng không nỡ, trong lòng nương mà bọn muội muội trong nhà càng không nỡ, so với nàng chỉ có hơn chứ không có kém.
Cho nên vẻ mặt Bạch Thủy Liễu không biểu lộ một chút cảm xúc nào, chỉ nói với đám người Tô Mộc Lam, "Chờ sau này được nghỉ, con sẽ về thăm mọi người, cha nương yên tâm, con ở chỗ này mọi thứ đều tốt, mọi người đã nhìn thấy mấy ngày nay rồi đó, trên mặt con cũng béo thêm một vòng."
Vừa nói Bạch Thủy Liễu vừa nâng tay của mình lên.
Mới mấy ngày thời gian, đâu thể thấy có béo lên hay không, Tô Mộc Lam biết Bạch Thủy Liễu nói như vậy, cũng chỉ vì muốn người nhà yên tâm mà thôi.
Ngày thường Bạch Thủy Liễu đều rất hiểu chuyện, đến lúc này, vẫn là như vậy.
Tô Mộc Lam thấy thế mũi có chút ê ẩm nhưng vẫn cưỡng chế đè xuống, chỉ nhéo mũi Bạch Thủy Liễu, "Đúng là béo hơn không ít, cha nương yên tâm rồi, con ở nơi này hảo hảo học trù nghệ, chờ cha nương có thời gian cũng sẽ tới phủ thành thăm con."
"Cha con ở phủ thành đã mở một cửa hàng, trở về sẽ phái Liêu chưởng quỹ đến xử lý, nếu sau này có chuyện gì gấp, cứ việc đi tìm Liêu chưởng quỹ, nếu muốn chuyển tin về cũng phải đến tìm ông ấy."
Ở trong phủ thành mở cửa hàng, mặc dù là chuyện mà Bạch Thạch Đường vẫn luôn tính toán, nhưng lúc trước cũng đã gác lại một lần, thoạt nhìn cũng không nóng vội, nhưng lần này tới phủ thành, liền sốt ruột định xuống việc này.
Tô Mộc Lam nghĩ, chủ yếu cũng là vì Bạch Thủy Liễu bên này.
Phủ thành có một của hàng, nói như thế nào đi nữa cũng tiện chiếu cố Bạch Thủy Liễu.