Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 730




"Cảm ơn đại ca." Lục Văn Tình ăn miếng thịt, lúc này mới nói, "Thương Hội nói việc tách rời cửa hàng ở huyện của hai người đã định xuống, đã bắt đầu chuẩn bị sửa chữa, để cho muội đi nhìn một cái, tầm mùa thu là có thể khai trương."

Hai cái cửa hàng này trên danh nghĩa là Lục Văn Tình mở ra, nhưng trên thực tế là do Thương Hội nhập bảy thành tiền vốn, nhưng lợi nhuận cuối cùng Lục Văn Tình với Thương Hội lại chia năm năm.

Thương Hội làm như vậy là muốn cổ vũ lớp trẻ đi sau có thể mạnh tay mà làm một chuyện lớn.

Nghe Lục Văn Tình nói xong, Lục Cảnh Nghiễn tán thưởng gật đầu, "Làm như vậy không sai, chỉ là như vậy thì muội lại phải bận rộn hơn rất nhiều, không đơn giản là chạy từ huyện thành đến phủ thành, mà còn phải chạy thêm hai nơi nữa, như vậy rất vất vả."

"Cũng không tồi, hàng hóa ở hai của hàng trong huyện thành của chúng ta muội đã xem rồi vẫn còn tốt, muội chuẩn bị đến lúc đó trực tiếp mang người qua bên kia, đến bên đó làm đại chưởng quỹ, mọi việc đã có người dưới để ý, muội ở chỗ đó cũng không đến mực phải tốn nhiều công sức."

Lục Văn Tình uống một ngụm canh thịt viên, nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Nghiễn, "Chẳng qua lúc muội trở về thấy trên mặt đại ca tràn đầy vui mừng, nói cho muội nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến huynh vui vẻ đến vậy."

"Cũng không thể nói là một chuyện cực vui, bất quá cũng là một chuyện đáng để vui mừng.



Lục Cảnh Nghiễn ngừng lại một lúc, buông đôi đũa trong tay xuống, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Thấy Lục Cảnh Nghiễn như vậy, Lục Văn Tình cũng khẩn trương lên, đặt bát cơm trên tay xuống bàn, ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe Lục Cảnh Nghiễn nói.

"Ngày hôm qua Cố đại nhân đến nhà." Lục Cảnh Nghiễn thở ra một hơi, nhìn Lục Văn Tình trầm giọng nói, "Là tới cầu thân." Tới cầu thân?

Cố Tu Văn đến nhà để cầu thân nàng?

Lục Văn Tình suy nghĩ, đầu "Ong" một cái suýt nữa nổ ra, không thể tin nổi nhìn Lục Cảnh Nghiễn.

Hồi lâu sau mới nàng mở miệng xác nhận, "Đại ca, huynh nói Cố đại nhân hắn… Tới cầu thân?"

"Đúng vậy." Lục Cảnh Nghiễn gật đầu, "Nhìn dáng vẻ của hắn rất thành khẩn không có một chút giả tạo nào, hơn nữa còn mang theo rất nhiều lễ vật, còn nói là đưa cho muội, để cho muội nhất định phải xem một cái."

Còn đưa riêng đồ cho nàng?

Đang lúc Lục Văn Tình vô cùng kinh ngạc, đã có gã sai vặt cầm rất nhiều đồ vật mang vào phòng.

Mím môi, Lục Văn Tình nhận lấy, mở hộp gấm bằng gỗ nhiều năm tuổi ra.

Bên trong là một quyển trục vẽ tranh chữ, mở ra xem, là một bộ tranh hoa điểu.

Chim nhạn bay cao trên không trung, trên mặt đất hoa cúc nở rực rỡ, trong đình có một cô gái đang đứng, giường như đang ngửa mặt lên nhìn trời, vẻ mặt nàng lúc đó không vui không giận nhưng lại toát lên vẻ đẹp.

Cô gái này cũng không phải là vẽ Lục Văn Tình, nhưng lại có hoa cúc mà Lục Văn Tình yêu thích nhất.

Nở trong sương, khinh thường hoa thơm cỏ lạ, nở rộ tự nhiên sinh sôi nảy nở tự do, Lục Văn Tình yêu thích hoa cúc là do sự độc đáo của nó.

Mà chim ngạn vốn là loài chim tượng trưng cho sự trung trinh hết lòng, lúc này bay lượn trên bầu trời, có đôi có cặp.

Chỗ lạc khoản có con dấu của Cố Tu Văn.

Hiển nhiên bức tranh này là do Cố Tu Văn vẽ, lấy bức tranh để bày tỏ - tình yêu với Lục Văn Tình.

Lục Cảnh Nghiễn khẽ gật đầu, "Cố đại nhân đúng là dụng tâm."

"Lại nói tiếp, hôm qua lúc Cố đại nhân đến, vẫn một mực xưng tại hại, ngay cả hai chữ bản quan cũng không dùng, thái độ cũng là thập phần cung kính."

Với địa vị của Cố Tu Văn đối với thương hộ như nhà họ mà nói, thái độ của Cố Tu Văn đã là cực kì thấp.

Lục Văn Tình nghe những lời này, lại phân phó người đem bức tranh thứ hai mở ra quan sát tỉ mỉ một phen, rồi lại đem bức tranh cuộn tròn lại thu vào.

"Đại ca, đối với việc này ý của huynh là…" Lục Văn Tình cúi đầu hỏi.