Lúc trước, Bạch Thạch Đường vẫn luôn đề cập đến việc muốn làm ăn ở phủ thành, Tô Mộc Lam liền gật đầu: "Cũng được, ta nghe nói nơi này cũng nhiều quà vặt, đến mai đi hẻm nhỏ một chút."
Quán rượu lớn, cửa hàng lớn, bán được nhờ truyền miệng và danh tiếng, đồ vật không thể nói không tốt, nhưng để theo khẩu vị của rất nhiều người nên cũng thay đổi mùi vị hết lần này đến lần khác, tuy mùi vị ngon, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu đi vài phần đặc sắc.
Nếu thật sự muốn ăn quà vặt nào mùi vị vô cùng đặc sắc, chỉ có một thì phải đi vào những con hẻm vừa và nhỏ một chút, đi qua lại một chốc, tìm đến một nơi mở đủ lâu, nhưng cũng đủ nổi tiếng.
"Vậy thì mau ngủ đi, buổi sáng dậy sớm một chút, xem thử trên đường có gì ăn." Bạch Thạch Đường khẽ nói rồi hôn một cái lên trán Tô Mộc Lam.
"Ừm, đi ngủ sớm một chút." Tô Mộc Lam đưa tay ôm lấy cổ Bạch Thạch Đường.
Trăng non đầu tháng lúc này đã xuống.
Bầu trời đêm đen như mực, chỉ có sao lốm đốm đầy trời, như bảo thạch điểm xuyết đầy trên gấm vóc, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cố Tu Văn ngồi trong sân, có hơi xuất thần.
"Lão gia, trà nguội rồi, tiểu nhân giúp ngài đổi một chén nhé." Tên sai vặt bưng chén trà đi rồi lại bưng đến một chén trà mới, đặt ở trên bàn đá.
Cố Tu Văn nâng chung trà lên, nhấp một miếng nước trà.
Hương trà mát lạnh, vào miệng vô cùng thoải mái.
Chỉ là uống quá nhiều nước trà, lúc này cảm thấy trong bụng có hơi trống rỗng.
Cố Tu Văn đưa tay đi lấy bánh ngọt trong mâm, nhưng lại bắt hụt.
Giương mắt nhìn lên, tự mình cũng nở nụ cười.
Trong đĩa sớm đã rỗng tuếch, đến vụn bánh đậu xanh cũng không thừa một chút nào.
Nhưng cho dù lúc này đã ăn sạch bánh đậu xanh, mùi vị ngọt ngào tinh tế kia vẫn còn trong miệng như cũ, lâu lắm cũng chẳng hề tản đi.
Cố Tu Văn có chút thất thần.
"Nếu như lão gia muốn ăn bánh ngọt, trong bếp vẫn còn một ít đậu phọng rang, tiểu nhân đi lấy một ít đến đây nhé?" Tên sai vặt gãi gãi lỗ tai: "Có điều, mùi vị ăn không ngon bằng bánh đậu xanh của Thất Lý Hương này thôi..."
Cũng có thể ăn được, dù sao cái bánh đậu xanh này cũng đã ăn xong rồi, nếu lại muốn ăn, hoặc là phải đợi đến ngày mai lại đi đến Thất Lý Hương mua, hoặc phải đợi đến ngày kia, Lục Văn Tình đưa đến mới được.
"Không cần." Cố Tu Văn chỉ uống hơn một nửa nước trà, nhấc chân đi đến phòng ngủ.
Hôm sau, Lục gia.
ên trong chính đường, trên mặt Lục Cảnh Nghiễn đầy ý cười, chắp tay hỏi thăm: "Không biết Cố đại nhân chợt quang lâm hàn xá, là có gì muốn làm?"
Cố Tu Văn đáp lễ, lễ phép đáp lại: "Không biết Lục chưởng quỹ có ở nhà không?"
"Thật là không trùng hợp, hôm nay tiểu muội đến thương hội Lục Thị rồi, nói là có việc muốn bàn bạc, nếu Cố đại nhân đang có chuyện muốn tìm tiểu muội, ta đây sẽ phái người bảo muội ấy trở về." Lục Cảnh Nghiễn đáp.
"Thế thì không cần." Cố Tu Văn dùng ngón tay nhéo nhéo ống tay áo, bảo: "Việc này phải cần bàn bạc với Lục đại thiếu gia mới thoả đáng."
"A?" Lục Cảnh Nghiễn lập tức hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt như thường, chỉ đứng dậy, lại thi lễ với Cố Tu Văn một cái: "Không biết Cố đại nhân có chuyện gì? Nếu có gì cần bọn ta giúp đỡ, Cố đại nhân cứ mở miệng, Lục gia nhất định dốc hết toàn lực."
Cố Tu Văn thầm chăm sóc Lục gia không ít, Lục Cảnh Nghiễn nhìn ra được, đã có tôn trọng thân phận với Cố Tu Văn, cũng có cảm kích của việc thân hưởng lợi, lập tức liền bày tỏ.
"Cũng không phải việc công, mà là một việc tư..."
Cố Tu Văn đứng lên, thái độ trở nên vô cùng cung kính: "Hôm nay ta đến, là muốn cầu thân cho mình."
Cố Tu Văn thi lễ một lần nữa rồi bảo: "Tại hạ Cố Tu Văn, muốn cầu cưới lệnh muội làm vợ."