Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 726




Mà lúc này, mấy người Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng vừa dọn dẹp xong phòng cho Bạch Thuỷ Liễu, chuẩn bị đi xử trí ba cái rương kia, thấy đầu bếp La tiến vào sân bèn nghênh đón.

"Vừa khéo thật đấy đầu bếp La, ba cái rương này, tìm mấy người, phụ nhấc một tay với." Tô Mộc Lam cười nói.

"Hai người các ngươi đến đưa người, người cũng đã đưa đến rồi, còn khách sáo chuyển mấy thứ này đến để làm gì chứ..." Đầu bếp La hơi ngại ngùng gãi đầu một cái: "Đây, nếu thật sự nhận thì ngại quá."

Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam lập tức hai mặt nhìn nhau.

Trong ba cái rương lớn này đều được đặt mấy món trong tác phường như trứng muối, bắp cải muối cay, nước sốt nấm, cùng với một ít cái loại thức ăn và bánh ngọt do Tô Mộc Lam làm một chút bánh ngọt ăn uống các loại.

Nghĩ đến lúc ở huyện thành bọn người đầu bếp La vô cùng chăm sóc Bạch Thuỷ Liễu, trong lòng Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam rất cảm kích, cũng muốn bày tỏ một chút.

Càng nghĩ, cầm theo rất nhiều thứ thì có vẻ hơi cố ý, cũng chưa chắc gì đối phương sẽ nhận, nếu đều là đầu bếp của Hồng Vận Lâu, có lẽ sẽ ưa thích mấy món thức ăn này mà sẽ không kháng cự.

Cho nên Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam thương lượng một phen, sẽ tặng một ít đồ trong tác phường và mấy món thức ăn do mình làm.

Hơn nữa, để phòng ngừa họ sẽ từ chối, liền mượn cớ tặng đồ cho Bạch Thuỷ Liễu mà dời những món này đến.

Có thể nói, tất cả những điều này đều được tiến hành bí mật, chính Tô Mộc Lam cũng tự nhận là thần không biết quỷ không hay, nhưng đầu bếp LA này lại đoán ra rồi sao?

"Đều là một vài món đồ làm ở tác phường của mình, muốn đem đến cho các ngươi đều nếm thử, nếu như có thể chỉ điểm một chút, cũng là chuyện may mắn cực lớn." Tô Mộc Lam cười nói.

"Tô chưởng quỹ quá khiêm tốn rồi." Đầu bếp La vuốt râu một cái, nói: "Những món mà Tô chưởng quỹ đây là, ta đều đã nếm qua, mùi vị rất ngon, cho dù bảo ta làm, cũng chưa chắc sẽ ngon hơn so với Tô chưởng quỹ làm, bảo bọn ta chỉ điểm, thế này bảo bọn ta làm sao gánh nổi."

"Đầu bếp La nói ta quá khiêm tốn, bây giờ xem ra là đầu bếp La quá khiêm tốn rồi, có điều, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đồ vật đã được chuyển vào rồi, đầu bếp La cứ nhận, để xem các ngươi xử trí như thế nào?"

Tô Mộc Lam cười nói: "Có điều, ta cũng có hơi hiếu kì, những vật này ta đều đã đóng gói kỹ càng, sao đầu bếp La lại biết bọn ta bỏ thứ gì trong đây cơ chứ?"

"Dù có đóng gói kỹ, tóm lại cũng vẫn có một ít mùi bay ra, nhất là nhất định những thứ này được đặt vào đấy vào sáng sớm, lúc gói lại, trên người cũng sẽ dính một ít, không khó ngửi ra." Đầu bếp La mỉm cười, đáp.

Ngửi được?

Tô Mộc Lam vội vàng ngửi tay áo của mình.

Trên thân cũng không có bất kì mùi gì liên quan đến mấy thứ trong rương, chí ít nàng cũng không ngửi thấy.

Nhưng đầu bếp La lại rõ như lòng bàn tay, chỉ có thể nói rõ, khứu giác của ông không giống người thường.

Khứu giác, cũng là một trong những kỹ năng mà đầu bếp xuất sắc có được, đầu bếp La có thể có thành tựu cao như thế trên trù nghệ, cũng phải nhờ vào thứ này.

Ánh mắt của Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường nhìn về phía đầu bếp La càng chứa nhiều thêm mấy phần khâm phục.

Đầu bếp La phát hiện được điểm này, bèn vuốt râu một cái rồi cười: "Mấy thứ này, ta sẽ bảo người ta mang đi ra hậu viện kia trước, cũng để cho đám học đồ kia nếm thử luôn, biết rõ nông sâu, ghi nhớ thật lâu, nếu không có chuyện gì làm cũng không biết học tập chăm chỉ, chỉ biết đứng ở đó giương mắt nói đạo dài ngắn."

Mặc dù người cả nhà Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường ở bên sân này, cũng được ngăn cách một bức tường với sân bên kia.

Nhưng bức tường này cách âm có hạn, đại khái họ cũng nghe được mấy lời nói bên kia.