Thấy xe ngựa nhà Bạch Thạch Đường không có người ngồi, liền đề nghị có thể cho bọn họ ngồi xe ngựa nhà hắn để cùng đi hay không.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đương nhiên là đồng ý.
Vì thế, vị đầu bếp họ Tiền đắc ý muốn trèo lên xe ngựa nhà Bạch Thạch Đường.
"Tiền lão nhân, ngươi thật đúng là xấu tính, loại mưu kế này mà cũng nghĩ ra được?" Một đám đầu bếp cao lớn đứng ở bên cạnh túm chặt ống tay áo của đầu bếp Tiền, không cho hắn đi.
Một người mặt tròn cũng ở bên cạnh phụ họa nói, "Đúng thế, làm gì có ai không biết ngươi muốn trò chuyện nhiều với Thủy Liễu, kéo gần mối quan hệ, tính toán giỏi thật đấy."
"Không thể cho hắn đi, cho dù muốn đi thì cũng phải là ta đi mới được."
"Người phải có thể diện, cây phải có vỏ cây, một đống tuổi rồi mà thốt ra những lời này, thật đúng là không biết xấu hổ à?"
"Như vậy thì các ngươi nhường vị trí này cho ta, để ta đi, ta bảo đảm, còn lại hai đồ đệ kia ta không tranh đoạt với các ngươi, tóm lại thế là được chứ gì."
"Không được, ngươi khôn lỏi vừa thôi, hai người này hợp lại cũng không bằng một mình Thủy Liễu, ngươi đánh đổi cái gì chứ?"
Lúc này hai người còn lại thông qua tỷ thí đang ngồi chen chúc ở trong xe ngựa, nghe được mấy đầu bếp nói như vậy, cả hai liếc nhìn nhau.
Quả nhiên là bị ghét bỏ.
Hơn nữa ngay trước mặt bọn họ mà nói không ngần ngại như vậy … chẳng khác gì là ghét bỏ.
Chẳng qua bị ghét bỏ cũng là có lý do, hai người bọn họ cũng tự giác không so bì được với Bạch Thủy Liễu.
Tính từ lúc làm món canh mà nói, tuy Bạch Thủy Liễu không chính thức tham gia tỷ thí, nhưng cũng làm ra một món canh.
Canh dưa chuột trứng vịt Bắc Thảo, mùi vị tươi ngon, xuất chúng hơn nhiều so với món canh gà cùng canh vịt hầm mà hai người bọn hắn làm.
Mà khi làm cá, hai người bọn họ vắt óc suy nghĩ, một người làm cá chua ngọt, một người làm cá kho, về mặt mùi vị bọn họ tự nhận là không coi là thô tục.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Thủy Liễu làm canh cá viên, mới biết chênh lệch ở chỗ nào.
Đề mục nói chính là làm cá, nhưng không có nói nhất định phải làm một con cá hoàn chỉnh, nhưng bọn hắn lại theo bản năng mà cho rằng, món cá này nhất định là phải nguyên vẹn con cá, cho nên chỉ suy nghĩ theo hướng này, làm theo hướng này.
Làm món ăn như vậy ra sẽ chứng tỏ tay nghề của mình có hạn, mặc dù có thể so sánh với người khác, nhưng chung quy lại chỉ ở mức bình thường không có gì đặc biệt, kém xa món canh cá viên kia khiến người ta tán thưởng.
Đặc biệt là bên trong cá viên còn nhét thịt heo vào làm nhân, cắn một miếng, nước thịt trào ra bốn phía, tươi ngon đến mức bọn họ hận không thể muốn nuốt lưỡi.
Cho nên, hai người bọn họ không thể sánh bằng Bạch Thủy Liễu, cũng rất tâm phục khẩu phục, nể phục Bạch Thủy Liễu từ tận đáy lòng.
Mà lúc này nghe được những đầu bếp kia coi trọng Bạch Thủy Liễu, không đặt bọn họ vào trong mắt, tuy bề ngoài có cảm giác không nhịn được, nhưng cũng biết người ta nói đúng tình hình thực tế, nên trong lòng không hề dễ chịu chút nào.
Đến khi đầu bếp La ở bên trong một chiếc xe ngựa khác nghe được bên này cãi cọ ầm ĩ liền xốc mành xe lên, quát, "Mấy người các ngươi, ầm ĩ cái gì đấy?"
Sau khi biết được vài người vì tranh đoạt muốn đi cùng cả nhà Bạch Thủy Liễu mà cãi cọ nhau, đầu bếp La nhăn mày lại "Một đám già đời nấu ăn, chỉ biết khôn lỏi, nếu dùng mưu trí này để nấu ăn thì e là các ngươi còn giỏi hơn hiện tại nhiều!"
Mấy người này bị quát lớn, lại bị đầu bếp La đâm thẳng vào tim, lúc này trên mặt ai cũng cảm thấy nóng rát, có điều chẳng ai từ bỏ ý định, chỉ ngụy biện rằng xe ngựa cho bọn họ quá ít, bây giờ chen chúc hết lên xe ngựa thì thật sự quá chật.
"Xe ngựa này là người nhà họ Lục mướn, khoảng thời gian này đã đủ làm phiền nhà họ Lục rồi, người có thể ngồi được xe ngựa chẳng phải là tốt rồi hay sao, lại còn yêu cầu nhiều như vậy?"