Phải đạt được đến tình trạng nhiều con nhiều cháu thì mới có thể khiến một gia tộc có thể phát triển và tồn tại lâu dài.
Hơn nữa thời đại này cũng rất chú ý đến huyết thống ruột thịt.
Đã nuôi dưỡng nhi tử và nữ nhi thì tất nhiên sẽ có tình cảm sâu sắc, nhưng trong mắt củba người ngoài thì có thể chăm sóc nhiều hơn, những cũng không thể trở thành ràng buộc hoặc là trở ngại đối với con cái ruột thịt của bản thân.
Phùng thị tất nhiên cũng là người của thời đại này, có suy nghĩ như vậy thì cũng vô cùng bình thường.
Chỉ là….
Tình hình hiện tại của nàng thì thực sự hơi đặc biệt.
Đối mặt với sự quan tâm của Phùng thị thì Tô Mộc Lam cũng ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt lúng túng, sau đó cười ha ha cho qua chuyện: "Chuyện này cũng không vội, không vội…."
"Sao có thể không vội được, tuổi tác của ngươi tuy rằng không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ nữa, nếu lúc này không sinh thì sau này sợ là càng khó hơn." Phùng thị thành khẩn nói: "Ngàn vạn lần đừng cảm thấy thời gian sau này còn dài, có một số việc vẫn nên sớm tính toán mới ổn thỏa được, nếu không chỉ sợ đến lúc sau này ngươi thật sự muốn có thì cũng đã muộn rồi."
"Ta không ngại nói với ngươi một lời thật lòng, chuyện vợ chồng ấy mà, cho dù tình cảm có sâu đậm như thế nào thì thời gian sau này cũng không bao giờ được như lúc còn trẻ, nhất là nam nhân, tuổi tác càng lớn sẽ càng thích có đứa nhỏ."
"Đừng cảm thấy lúc này có cũng được, không có cũng không sao cả, đợi đến khi hắn có tuổi tác rồi muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng ngươi không được nữa thì sẽ dễ dàng có tâm tư lệch lạc khác."
"Lúc này nói những lời này thì cũng nghĩ là ngươi cảm thấy không dễ nghe, nhưng ta cũng sợ nếu bên ngươi ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì thì thật sự là không có chỗ để mà khóc đâu, trong lòng ngươi ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ một chút đi."
Phùng thị là người thành thật, mặc dù có nhiều thời điểm hay để tâm vào chuyện nhỏ nhặt, nhưng tẩu ấy tuyệt đối là một người cực kì lương thiện.
Lúc này nói những lời này thì Tô Mộc Lam cũng biết tẩu ấy không có tâm tư gì khác, chỉ một lòng một dạ suy tính cho nàng mà thôi, sợ nàng sau này sẽ bởi vì chuyện này mà chịu thiệt.
"Ừm, ta biết." Tô Mộc Lam vừa trả lời qua loa vừa không muốn làm cho biểu hiện của bản thân quá mức có lệ, để tránh cho Phùng thị khổ sở, nên còn thở dài nói: "Chỉ là…"
"Loại sự tình này cũng không phải là chuyện chỉ cần gấp gáp là có thể làm được mà?"
Sau khi ấp a ấp úng nói mấy lời này thì Tô Mộc Lam lại làm thêm một biểu cảm có chút khó xử.
Nhìn qua thì dường như nàng cũng nóng lòng nhưng cũng không ăn hết được đậu phụ nóng nên liền bất đắc dĩ như vậy.
Thấy Tô Mộc Lam như vậy thì Phùng thị cũng không khuyên được nữa.
Dù sao, lúc trước khi nàng và Bạch Kim Bắc muốn sinh thêm đứa nhỏ cũng không thể được như mong muốn.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường có lẽ cũng có một số vấn đề.
Dù sao lúc đó Bạch Thạch Đường bị rơi xuống từ trên vách núi, còn Tô Mộc Lam lúc ấy cũng có chút choáng váng, hai người đều xem như là đã vô cùng khó khăn mới có thể khôi phục bình thường, cũng không phải là không có khả năng là bây giờ sẽ bị tổn thương thân thể.
Phùng thị mím môi, nói: "Đúng vậy, chuyện này dù sao cũng không gấp gáp được…"
"Ta cũng đang nhàn rỗi nên ở chỗ ngươi lảm nhảm mấy câu, ngươi đừng nghĩ nhiều nhé."
Lúc này thì Phùng thị lại có chút hối hận.
Dù sao chuyện cầu mà không được vốn dĩ là một chuyện khiến cho người ta vô cùng khó chịu, nàng còn ở bên cạnh thúc giục thì sợ là trong lòng của Tô Mộc Lam cũng không thoải mái lắm.
Thấy sắc mặt của Phùng thị có hơi ngượng ngùng, thì Tô Mộc Lam lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, chỉ vội vàng chuyển đề tài: "Đúng rồi, một trăm ngày của Vĩnh Lạc cũng sắp tới rồi, đến lúc đó thì tẩu có làm tiệc trăm ngày không?"
Hầu hết các gia đình nông dân có cuộc sống căng thẳng không dư dả, tổ chức tiệc trăm ngày thì sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền bạc nên đa phần các gia đình đều sẽ không muốn làm.