Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 706




Nhìn những người khác khi bị loại thì sắc mặt đều vô cùng khó coi như vậy thì có thể thấy là trong lòng của bọn họ cũng cực kì buồn bã.

Nếu lần này Bạch Thủy Liễu thi đấu cũng không được thuận lợi thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Mặc dù biết rằng thất bại là điều không thể tránh khỏi trên con đường trưởng thành, nhưng là nương của mấy đứa trẻ thì nàng chỉ muốn nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà mình có thể vui vẻ cả đời, mọi chuyện đều như ý.

Cho nên lúc này Tô Mộc Lam cũng có chút lo lắng.

"Chắc là sắp ra rồi." Bạch Thạch Đường nói: "Thủy Liễu muốn làm việc khác với mọi người, nên nếu làm xong quá sớm thì ngược lại cũng chưa chắc sẽ có lợi, kiên nhẫn chờ thêm một chút đi."

Vừa nói chuyện thì Bạch Thạch Đường liền đưa cho Tô Mộc Lam một hạt đậu lan khô đã bóc vỏ.

"Vậy cũng đúng…." Tô Mộc Lam nhận lấy hạt đậu và bỏ vào trong miệng nhai.

Khoang miệng tràn đầy hương thơm đã phân tán một ít sự chú ý của nàng.

Lại thấy Bạch Thạch Đường vẫn còn đang rất bình tĩnh nhàn nhã thì Tô Mộc Lam cũng cảm thấy trong lòng yên ổn hơn một chút, chỉ đành tiếp tục uống trà kiên nhẫn chờ đợi.

Nhà thờ tổ lại mở cửa ra, có người từ bên trong đi ra ngoài.

Lúc này thì có vài người đi ra, còn đang tranh luận về điều gì đó.

Tô Mộc Lam thấy bóng dáng của Bạch Thủy Liễu nên vội vàng đến đón cô bé.

"Nương…." Bạch Thủy Liễu chạy đến trước mặt Tô Mộc Lam, ôm lấy nàng và cắn chặt môi không nói lời nào.

Trên khuôn mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ, dường như còn tràn đầy buồn rầu.

Như này thì có vẻ như là không được thông qua rồi.

Trong lòng của Tô Mộc Lam cũng thở dài.

Có thể đi Hồng Vận Lâu để học nấu ăn hay không thì cũng không sao cả, đứa nhỏ sau này có tiền đồ lớn hay không thì càng không có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy đứa nhỏ vui vẻ phấn khởi đi thi, sau đó lại tràn đầy thất vọng trở về thì trong lòng của Tô Mộc Lam cũng vô cùng khó chịu.

"Không có việc gì, không sao cả, cùng lắm thì sang năm chúng ta lại đến thi, Hồng Vận Lâu mỗi năm đều tổ chức thi đấu, tuổi tác của con còn nhỏ, sang năm cũng vẫn kịp."

Tô Mộc Lam vỗ nhẹ sau lưng của Bạch Thủy Liễu, nhẹ nhàng an ủi: "Nếu sang năm trong huyện thành không tổ chức kì thi cũng không sao cả, cha nương sẽ dẫn con đi lên phủ thành để thi."

"Thím, cháu thấy hình như thím đã hiểu lầm rồi….

."

Một thanh niên trẻ tuổi đi cùng với Bạch Thủy Liễu ra ngoài, không nhịn được phải mở miệng: "Nữ nhi của nhà thím đã vượt qua kì thi rồi, hơn nữa nghe mấy vị đầu bếp trong Hồng Vận Lâu kia nói thì hình như mấy vòng đằng sau nàng cũng không cần phải đi thi nữa, có thể trực tiếp thông qua, lúc nào cũng có thể đến Hồng Vận Lâu để học nấu ăn…"

Khi thanh niên nói những lời này thì sắc mặt đều tràn ngập sự hâm mộ.

Thứ nhất là hâm mộ Bạch Thủy Liễu tuy tuổi còn nhỏ mà tay nghề nấu nướng lại rất lợi hại, có thể may mắn lọt vào mắt xanh của mấy vị đầu bếp lớn ở Hồng Vận Lâu.

Thứ hai là hâm mộ phụ mẫu của Bạch Thủy Liễu thật sự rất thương nàng, cử chỉ nói chuyện còn dịu dàng như vậy, hoàn toàn không gây bất cứ áp lực gì cho nàng cả.

Chuyện thứ nhất thì dù sao cũng không có kỹ thuật tốt bằng người khác, coi như là thua tâm phục khẩu phục.

Còn liên quan đến phụ mẫu của cô bé thì….

Nghĩ đến lúc bản thân đi thi đấu, phụ mẫu của hắn còn có bộ dạng nếu hắn thi đấu thua thì cẩn thận da trên người, khiến trong lòng của hắn không nhịn được phải rùng mình.

Vòng này thì thắng rồi nhưng ai có thể biết được vòng tiếp theo sẽ như thế nào, cuối cùng có thể vào được Hồng Vận Lâu hay không thì vẫn là chuyện khó biết được.

Thanh niên thở dài trong lòng.

Còn Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nghe xong lời nói của thanh niên cũng ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Thủy Liễu.

"Là như vậy sao?"

"Vâng." Bạch Thủy Liễu nhìn Tô Mộc Lam và gật đầu.

"Vậy đây chính là việc tốt mà, sao nhìn con lại có vẻ đang tiến thoái lưỡng nan vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.

"Đầu bếp của Hồng Vận Lâu nói nếu đã thông qua cuộc thi thì tốt nhất nên nhanh chóng đi Hồng Vận Lâu trên phủ thành để học nấu ăn, hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt…."