Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 701




Đặc biệt là có thể nhìn thấy được dưới tàng cây, Lục Văn Tình đang trêu đùa Lục Cảnh.

Khuôn mặt tiếu lệ, miệng cười nhợt nhạt, như thế nào cũng cảm thấy lộng lẫy hơn so với minh châu.

Cố Tu Văn nhìn hồi lâu, trong mắt có tia sáng long lanh.

Bạch Thủy Liễu ở nhà, luyện tập làm mì suốt hai ngày.

Khác với lần trước chỉ chấp nhất làm một loại cơm chiên, lần này Bạch Thủy Liễu làm mì đủ loại kiểu dáng.

Mì thịt vụn, mì đậu đũa khô thịt thịt xé sợi, mì hấp mầm đậu nành thịt tái, mì trộn thịt gà, các loại nấm hầm thành canh nấm đậm đà, làm mì canh nấm……

Tóm lại, trong nhà đã nhiều ngày nay, một ngày ba bữa ăn, có thể nói đều là ăn mì.

Có điều lần này làm món mì có mùi vị khác nhau, hơn nữa nơi này vốn lấy mì làm chủ đạo, cho nên cũng không cảm thấy chán ngấy, ngược lại vì mỗi lần ngồi ở trước bàn cơm đều thấy món mì có mùi vị khác nhau mà cảm thấy phấn khích.

Thí dụ như sáng sớm hôm nay, là mì tơ bạc.

Nước dùng trong vắt và sáng, sợi mì mảnh như sợi tóc, phía trên mấy cọng hành xanh biếc trôi nổi ở miệng bát.

"Mì này nhìn trắng quá." Bạch Trúc Diệp nói.

So với những món mì đầy dầu mỡ và trộn nước sốt màu đỏ trước đó mà Bạch Thủy Liễu làm thù món mì này chẳng những nhìn bình thường không có gì lạ, ngược lại nhìn hơi có vẻ nhạt nhẽo.

"Nhưng … ăn rất ngon đó." lúc này Bạch Lập Hạ đã ăn nửa chén mì vào bụng, luôn miệng khen, "mùi vị rất thanh đạm, cảm giác ăn hai bát đều sẽ không ngấy."

"Đúng vậy." Cố Vân Khê cũng gật gật đầu, lại uống một hớp canh lớn "Nước canh này uống cũng rất ngon."

Bạch Trúc Diệp thấy Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê đều không ngừng khen, chính mình cũng ăn một ngụm.

Sợi mì tuy vừa mảnh lại vô cùng dai, nước canh cũng mang theo cảm giác có mùi vị hết sức thanh đạm, ăn ngon vô cùng.

"Ăn ngon thật." Bạch Trúc Diệp chóp chép miệng ăn.

Bên phía Tô Mộc Lam cũng ăn hai miếng, không nhịn được khẽ gật đầu.

Sợi mì bỏ thêm nước kiềm chua và lòng trắng trứng nên hết sức mềm dẻo, nước dùng có lẽ là ninh xương heo, gà, hầm từ từ trong lửa nhỏ, tinh tế nấu ra thành canh, nước dùng tươi ngon tuyệt hảo, vô cùng ngon miệng.

"Trong món canh này chẳng lẽ con bỏ thêm con lươn à." Tô Mộc Lam suy nghĩ trong chốc lát, há miệng hỏi.

"Bỏ thêm một chút, con vốn muốn cho mọi người đoán một chút nên đặc biệt không nói ra, không ngờ nương vẫn nếm ra được." Bạch Thủy Liễu nhoẻn miệng cười, "Vì gạt nương, con còn dặn cha lén mua từ huyện thành mang về."

"Chỗ này bỏ thêm con lươn thì sẽ làm xuất hiện vị tươi ngon." Tô

Mộc Lam cười nói, "Con lại nghĩ tới điều này sao."

Sau đó nàng lại hỏi tiếp, "Con định dùng mì tơ bạc này đi tỷ thí sao?"

"Vâng." Bạch Thủy Liễu gật đầu, "Hai ngày nay làm nhiều mì như vậy, con cảm thấy, chỉ có mì này là thích hợp nhất"

"Ta cũng cảm thấy thế." Tô Mộc Lam cũng gật đầu theo.

Bạch Lập Hạ, Cố Vân Khê cùng Bạch Trúc Diệp nghe lời này, hơi hồ nghi mà liếc mắt nhìn nhau.

Mì tơ bạc này tuy ăn rất ngon, nhưng khi ăn mì tơ bạc hơi quá thanh đạm một chút, so với những món mì có hương vị đậm đà mà nói thì khi mang ra tỷ thí, cảm giác món mì tơ bạc có khả năng sẽ thua mất.

Nhưng Bạch Thủy Liễu vô cùng chắc chắn, bộ dáng của Tô Mộc Lam cũng rất có tin tưởng, ba đứa nhỏ cảm thấy món này có lẽ sẽ giống như món cơm rang, có người không biết bí quyết.

Còn việc mà ba người các nàng phải làm chính là tin tưởng Bạch Thủy Liễu, ở bên cạnh hò hét cổ vũ là được.

ba người cười hì hì, ăn sạch sẽ mì tơ bạc trong bát của từng

người.

Sau khi giúp đỡ thu dọn chén đũa, bốn đứa trẻ đều đi tới lướp học trong tộc để học.

Tô Mộc Lam đang tính toán có nên đi tới xưởng nhìn một cái hay không thì đại ca của Lưu thị tới nhà.