Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 673




Không khí ăn tết náo nhiệt vẫn liên tục duy trì tới ngày mười lăm tháng giêng.

Bởi vì năm trước đi huyện thành rước đèn xảy ra chuyện, cho nên dù biết được năm nay Cố Tu Văn phái rất nhiều người đứng gác ở cửa huyện thành, trên đường càng tăng thêm bọn nha dịch tuần tra khắp nơi, nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam vẫn không dám tiếp tục đi huyện thành rước đèn nữa, chỉ cùng bọn nhỏ ở nhà dán đèn lồng, để bọn nhỏ vui chơi sôi nổi ở trong thôn.

Mà trong thôn hiện giờ nhiều đứa bé đọc sách, hơn nữa hai vị tiên sinh Bạch Học Văn cùng Hách Thành Châu thu xếp, trong thôn đầu cũng thiết lập hội thơ đố đèn.

Bạch Khang Nguyên còn đặc biệt đi tới huyện thành mời gánh hát về, bày sân khấu ở cửa thôn, để gánh hát ở đây háy hò ba ngày, khuấy đảo không khí sôi động một phen.

Tết Nguyên Tiêu ở thôn Bạch Gia năm nay tuy kém huyện thành, nhưng so với trên thị trấn còn sôi động hơn gấp mấy phần.

Cố Vân Khê đặc biệt tới thôn Bạch Gia ăn tết Nguyên Tiêu.

Theo lời nàng nói, lúc nàng cùng Bạch Lập Hạ quen biết nhau chính là tết Nguyên Tiêu hôm nay, cho nên sự kiện này đối với nàng thật sự là kỷ niệm vô cùng ý nghĩa, cho nên cần phải đến thôn Bạch Gia tham gia mới được.

Cố Vân Khê kiên quyết yêu cầu, Cố Tu Văn cũng chỉ có thể đồng ý, sai Trương mụ mụ đưa Cố Vân Khê đến thôn Bạch Gia ăn tết nguyên tiêu, còn ông lại sợ tết Nguyên Tiêu nhiều người phức tạp, chỗ huyện thành sẽ xảy ra chuyện nên đợi ở huyện thành.

Dù sao đoàn viên cùng người nhà vào đêm thất tịch và năm mới có sự khác nhau, tết Nguyên Tiêu vốn là ngày để đi ra ngoài chơi đùa, từ người lớn đến trẻ còn đều cảm thấy không có gì, chỉ cần vui vẻ đi chơi là được.

Vì thế Cố Vân Khê cùng bốn chị em nhà họ Bạch cùng toàn bộ đám trẻ trong thôn Bạch Gia xách theo đèn lồng giấy mà từng người tự làm, trong buổi tối tết Nguyên Tiêu hôm nay đi dạo khắp nơi trong thôn, tìm đèn lồng và đố đèn mà Bạch Học Văn và Hách Thành Châu đã sớm chuẩn bị tốt.

Tết Nguyên Tiêu ở thôn Bạch Gia nhộn nhịp hơn những nơi khác khiến thu hút rất nhiều người lớn và con nít ở các thôn xung quanh tới thôn Bạch Gia ngắm nhìn và tham gia.

Tết Nguyên Tiêu nhộn nhịp là một chuyện vui, Bạch Khang Nguyên và người của thôn Bạch Gia tự nhiên cũng không ngăn đón, chẳng qua Bạch Khang Nguyên cũng tằn cường để ý đến nơi này, sắp xếp càng nhiều người buổi tối qua lại tuần tra ở trong thôn, phòng ngừa biến cố xảy ra ngoài ý muốn.

Bọn nhỏ vui mừng vì bầu không khí náo nhiệt, đám người lớn cũng không nhàn rỗi, đặc biệt là những thanh niên chưa lập gia đình, cô nương đến tuổi gả chồng.

Tết Nguyên Tiêu là ngày lành để gặp mặt, có câu nói là "Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn", rất nhiều người đều thừa dịp thời gian này, nhìn người mà mình thầm thương trộm nhớ một chút.

Trong thôn, bên cạnh những gốc cây, tóm lại có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba đám nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ nói chuyện với nhau.

Mọi người thấy nhiều cũng không trách, chỉ cười hì hì, coi như không trông thấy.

ên ngoài sôi động, Tô Mộc Lam bảo Bạch Thạch Đường tiếp đón

bọn nhỏ, còn về phần mình đi tới nhà Phùng thị.

Phùng thị là người thích không khí sôi động, nhưng lúc này thai đã lớn, vác cái bụng to thật sự không tiện, chỉ có thể trong lòng có thừa nhưng không đủ sức, ngồi ở trong sân, nghe tiếng động bùm bùm thường xuyên vang lên từ bên ngoài, cùng tiếng vui đùa, chính mình lại thở dài một tiếng.

"Mới có mấy tuổi mà đã thở ngắn than dài thành như vậy rồi, chẳng mấy mà thành bà lão." Tô Mộc Lam vào sân, nghe được tiếng thở dài của Phùng thị, liền trêu ghẹo một câu.

Khi nhìn thấy Tô Mộc Lam tới nhà, Phùng thị vui mừng khôn xiết, nhanh chóng kéo Tô Mộc Lam tới ngồi xuống "Cả ngày ngồi buồn bực ở trong sân, trên người cũng mốc meo hết cả, chẳng phải là muốn thở dài sao?"

"Đặc biệt hôm nay là ngày mười lăm, ban ngày không thể xem diễn, buổi tối cũng không được nhìn pháo hoa, quả thực buồn bực muốn hỏng người lên rồi."