Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 644




"Theo cháu thấy, Ngụy thúc bây giờ chắc cũng đang rất mâu thuẫn, nhìn thấy con rể có năng lực, lại đối xử rất tốt với nữ nhi của mình thì trong lòng cũng có chút yên tâm và vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện lúc trước bản thân ghét bỏ Ngô chưởng quầy ở rể, lại tìm mọi cách bắt nữ nhi phải đề phòng, nên cảm thấy có chút băn khoăn, lại không chịu bỏ xuống mặt mũi để thừa nhận sai lầm của mình, cho nên…."

Cho nên mới có thể chấp nhận Ngô Trác Viễn và Ngụy thị thường xuyên về thăm nhà, nhưng vẫn phải lăn lộn một ít việc để làm cho trong lòng mình cân bằng một chút.

Đồng thời bên phía Ngụy Đại Hữu cũng đã nhìn thấy nhiều trường hợp con rể lúc trước vẫn nhẫn nhịn, một thời gian sau, khi đã xoay người thì liền khinh thường nhà gái, thậm chí còn hung hăng dẫm đạp nhà gái xuống, cho nên cũng muốn nhìn xem bên Ngô Trác Viễn có thể thật sự vẫn luôn đối xử với Ngụy thị thủy chung như một hay không.

"Nếu giải thích như vậy thì…."

Cũng có thể lý giải được mọi việc!

Tống thị và Ngụy thị nhìn nhau một cái, sau đó lại suy nghĩ một lúc lâu.

Càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Tô Mộc Lam vô cùng có đạo lý, Ngụy Đại Hữu chắc hẳn đã nghĩ như vậy.

Giống như một đứa trẻ vậy, có đôi khi người lớn không để ý đến nó liền cố tình làm một số chuyện để gây sự chú ý với người lớn, có lẽ Ngụy Đại Hữu cũng như vậy.

"Đầu óc này của ta sao lại không nghĩ ra được chuyện này vậy!" Tống thị vỗ mạnh vào trán một cái.

Mệt bà còn sống với Ngụy Đại Hữu cả nửa đời người rồi.

"Chỉ là người trong cuộc u mê, người bàng quan thì tỉnh táo mà thôi, hơn nữa thím cũng bởi vì quá hiểu tính tình của Ngụy thúc nên rất nhiều lúc cũng không thể suy nghĩ rõ ràng được."

Tô Mộc Lam hé miệng cười không ngừng: "Nhưng mà cháu cũng chỉ đoán vậy thôi, cuối cùng có phải vậy hay không thì hai người cũng phải để ý kỹ một chút."

Tống thị và Ngụy thị cười ha ha.

Bây giờ đã có phương hướng để suy đoán thì mọi chuyện lúc sau đương nhiên cũng dễ làm hơn nhiều.

Hơn nữa, nếu Ngụy Đại Hữu thật sự có suy nghĩ như vậy thì cũng sẽ dễ giải quyết.

Lúc đầu Tống thị còn đang lo lắng Ngụy Đại Hữu có thể nào không chui ra được khỏi sừng trâu hay không, vì vậy vẫn luôn nhìn Ngô Trác Viễn không vừa mắt, còn nếu chỉ là vì không bỏ xuống được mặt mũi thì….

Ha ha ha.

Hai mẹ con Tống thị và Ngụy thị lại nhìn nhau một lần nữa, trong lòng lại tràn đầy ý cười, có chút không nhịn được.

Tóm lại, đây dù sao cũng là hướng đến sự hòa thuận trong gia đình sau này, cuối cùng thì vẫn là một chuyện vui vẻ mà.

Nhưng mà ông già này cũng thật là, đều đến mức này rồi còn muốn giữ thể diện, cố ý khó xử con rể, dù gì cũng phải nói chuyện rõ ràng với ông ấy mới được.

Người làm cha làm nương, cho dù con ruột, cả ngày đều mặt nóng dán vào mông lạnh thì cũng đâu có thể đối xử với nhau như kẻ thù như vậy, huống hồ là con rể không có cùng huyết thống?

Con rể nhà mình đã làm tốt mọi việc như vậy, suy nghĩ chu đáo như thế, cho dù là bộ dạng lúc trước của Ngụy Đại Hữu như vậy, ngay cả bây giờ hắn đã xoay người, làm ăn tốt như thế, cũng không có bất kì sự vô lễ nào đối với Ngụy Đại Hữu, ngược lại còn càng thêm hiếu thuận.

Tống thị cảm thấy, có đốt lồng đèn cũng không tìm được một con rể như vậy, nhưng lão già xấu xa Ngụy Đại Hữu thì lại không biết quý trọng.

Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy thì ai biết có thể khiến trái tim của Ngô Trác Viễn lạnh lẽo hay không, đến lúc đó nếu làm náo loạn đến mức con rể không muốn gần gũi với bọn họ nữa, vậy thì càng không được rồi.

Dù sao đi nữa thì bà cũng phải mắng Ngụy Đại Hữu một trận, để cho ông ấy tỉnh táo lên mới được, đừng có làm mọi việc quá đáng như thế!

Tống thị tính toán một hồi trong lòng.

Sau khi đi ra khỏi Ngô Ký thì Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường lại đi về phía Lưu Ký.

Việc kinh doanh của Lưu Ký vẫn náo nhiệt như bình thường.

Thịt kho cũng tốt, đồ chay kho cũng thế, hương vị thơm ngon, số lượng cũng nhiều, Lưu thị là người biết làm ăn buôn bán, nếu mua nhiều hơn một chút và thường xuyên đến thăm cửa hàng thì sẽ cho thêm một ít đậu phộng, củ lạc, đậu phụ kho các loại.