Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 642




Nhà ở bên cạnh này vốn dĩ là nhà của hai mẫu tử Hàn thị và Bạch Hữu Quang, nhưng bởi vì bọn họ muốn đi nương tựa Bạch Hữu Lượng nên hai mẫu tử nhà đó đã bán phòng ở và đất đai cho Bạch Kim Bắc.

Tuy nói là là giấy trắng mực đen, đã ấn dấu tay xác nhận rồi, khế đất cũng đã đổi tên, chuyện này coi đã thanh toán xong.

Nhưng dựa theo nhân phẩm của hai mẫu tử nhà này thì nếu không nương tựa được Bạch Hữu Lượng, bị cùng đường, thì rất có thể sẽ quay về thôn để ăn vạ.

Đến lúc đó có khi còn sẽ giở trò vô lại, muốn Bạch Kim Bắc trả lại căn nhà này.

Người đời vẫn luôn sẽ theo bản năng mà đồng tình kẻ yếu, cho dù đối phương có làm ra tội ác tày trời, nhưng khi bọn họ gặp khó khăn thì mọi người vẫn sẽ động lòng trắc ẩn.

Hơn nữa, gia cảnh nhà Bạch Kim Bắc cũng dư dả, căn nhà này với hắn mà nói thì có cũng được không có cũng không sao, đến lúc đó bị người bên ngoài nói thêm hai câu, lại bị Hàn thị và Bạch Hữu Quang làm ầm ĩ đến phiền lòng thì rất có thể sẽ gật đầu đồng ý cho hai mẫu tử nhà đó ở tạm.

Nếu bây giờ chỉ là ở tạm thì sau này càng khó nói hơn.

Nhưng nếu phá bỏ phòng ở, xây dựng thành học đường gia tộc thì sẽ khác hẳn.

Học đường gia tộc là nơi mà trẻ em trong thôn đi học, bảng hiệu treo bên trên cũng là chữ do Huyện thái gia viết, Hàn thị và Bạch Hữu Quang cho dù có muốn khóc lóc om sòm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám quá đáng, nếu là tới mức cãi nhau ầm ĩ, trì hoãn việc học của bọn nhỏ thì chắc chắn cả thôn sẽ không để bà ta yên.

Đối lập với cả thôn thì mẫu tử hai người họ cũng không có cách nào thắng được.

Bạch Kim Bắc cũng bỏ ra không ít tiền bạc và công sức trong việc xây dựng học đường gia tộc, nên Bạch Học Văn tuy rằng nhìn như bất cần đời, nhưng thực tế cũng là người hiểu biết, cũng có suy nghĩ vô cùng chu đáo.

Bạch Thạch Đường cũng gật đầu theo: "Cũng có thể là vậy."

Sau khi dọn dẹp xong bát đũa thì vừa lúc hôm nay là ngày mười ba, trên trấn có họp chợ, nên Bạch Thạch Đường liền cùng với Tô Mộc Lam đi dạo chợ.

Mua một ít thịt để ăn và thêm một số nguyên liệu để chuẩn bị nấu đồ ăn ngon cho bọn trẻ.

Sau nữa, Tô Mộc Lam cũng đã làm một ít mật hoa quế, còn có một ít nấm đã phơi khô, muốn cầm lên cho phu thê Ngô Trác Viễn và Lưu thị.

Hơn nữa, bệnh tình của Ngụy Đại Hữu hình như lại tái phát, vừa thấy dường như đã tốt lên nhưng lúc sau lại nằm liệt giường, nên Tô Mộc Lam cũng thấy cần thiết phải đi thăm một chuyến.

Tới trên trấn thì đi bên Ngô Ký trước.

Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều đang ở đó, ngay cả mẫu thân của Ngụy thị là Tống thị cũng ở.

"Tống thím cũng ở đây sao, bệnh tình của thúc đã như thế nào rồi, ta đang muốn đi thăm một chuyến." Tô Mộc Lam cầm nấm khô và mật hoa quế mà mình mang tới, cũng lấy ra hai con cá mua từ trên chợ, nhét vào tay của Tống thị.

"Đều là bệnh cũ mà thôi, vẫn tái phát lặp lại…." Tống thị đang nói chuyện với Ngụy thị, thấy Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đến liền tiếp đón vào trong sân sau.

Sau khi bưng lên nước trà thì Ngụy thị lại đi đằng trước nhìn xem một chút, chắc là muốn xem Ngô Trác Viễn có đi vào sân sau hay không.

Bộ dạng cẩn thận như thế, có thể dùng từ "lén lút" để miêu tả.

"Có chuyện gì thế?" Tô Mộc Lam có hơi ngạc nhiên.

"Còn không phải là do lão già kia lăn lộn mà ra sao…."

Nói tới chuyện này thì Tống thị liền đau đầu dữ dội, vươn tay đỡ trán: "Ông ấy bị bệnh, vừa đau đầu, chân cũng đau, ngực cũng đau, mời đại phu đến khám hết chuyến này đến chuyến khác mà đều không nhìn ra là bệnh gì cả, nhưng ông ấy vẫn ồn ào kêu đau, còn nói là trên trấn đều lang băm, phải đi lên Hồi Xuân Đường trên huyên thành mời đại phu về khám mới tốt."

"Nếu không cho ông ấy đi khám thì lại nói khó chịu, ăn cơm không vào, ngủ cũng không được, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác đành phải thuê một chiếc xe đưa ông ấy lên trên huyện thành, kết quả là đại phu của Hồi Xuân Đường cũng không khám ra được là bệnh gì cả, chỉ kê hai đơn thuốc an thần mang về uống."