Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 640




Sau khi nói chuyện thêm một lúc thì Bạch Thạch Đường phải đứng dậy để về nhà.

Tằng Chính Nghiệp vốn dĩ còn thấy thời gian vẫn còn sớm, muốn giữ Bạch Thạch Đường lại, nhưng sau đó ngẫm lại những lời vừa rồi của Bạch Thạch Đường thì lại từ bỏ ý định, tiễn Bạch Thạch Đường ra sân.

Khoác lên mình ánh trăng đêm, Bạch Thạch Đường đi về nhà, nhìn thấy Tô Mộc Lam vẫn còn đang ở trong sân, đang múc nước từ trong lu nước ra ngoài.

Bạch Thạch Đường bước nhanh đi qua, cầm lấy gáo trong tay của Tô Mộc Lam, giúp nàng múc nước: "Sao lúc này còn chưa đi ngủ?" Ngày thường, đến giờ này là Tô Mộc Lam đã sớm đi ngủ rồi.

Mặc dù không ngủ thì lúc này cũng đã nằm trên giường, thảnh thơi xem sách truyện mới đúng.

"Múc một ít nước để ngâm gạo nếp, chuẩn bị sáng mai làm chút củ sen gạo nếp hương quế để ăn."

Hai ngày nữa sẽ đến Tết Trung Thu, huyện học sẽ được nghỉ, Bạch Mễ Đậu cũng sẽ được về nhà, Cố Vân Khê cũng đang ở đây rồi, phải đến Tết Trung Thu mới trở về nhà.

Tô Mộc Lam liền nghĩ, nhân dịp bọn nhỏ đều ở đây, nàng sẽ cố hết sức làm thêm nhiều món ăn ngon cho bọn nhỏ nhấm nháp.

Củ sen hương quế ngọt ngào và thơm ngon, gạo nếp dẻo thơm, ăn không hề ngấy và đặc biệt của món ăn này là việc cho gạo nếp vào bên trong củ sen để nấu.

Trước tiên ngâm gạo một đêm, để gạo nở ra, như vậy sau khi đổ vào nồi để hấp thì gạo sẽ càng thêm dẻo thơm, hương vị khi ăn cũng sẽ ngon hơn.

"Để ta làm cho." Bạch Thạch Đường múc nước sau đó lại vào phòng bếp tìm gạo nếp, dựa theo số lượng mà Tô Mộc Lam đã nói để ngâm gạo nếp, sau đó lại phủ lên trên bằng một cái rây bằng tre nhỏ ngăn cho không có thứ gì sẽ rơi vào bên trong chậu.

"Trước cửa nhà thờ tổ có cây hoa quế, nếu ngươi muốn làm củ sen hương quế thì ngày mai ta sẽ thức dậy sớm để đi hái hoa quế tươi cho." Bạch Thạch Đường nói.

Tô Mộc Lam cũng có mật hoa quế, chờ đến khi hấp xong củ sen nhồi gạo nếp thì quét thêm một lớp mật hoa quế lên là được rồi, nhưng nếu có thêm một ít hoa quế tươi để trang trí thì cũng có thể làm tăng thêm màu sắc cho món ăn.

Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ có nên đi hái hay không, bây giờ nếu Bạch Thạch Đường đã chủ động nói ra thì Tô Mộc Lam cũng gật đầu: "Vậy thì vất vả ngươi đi một chuyến."

"Nên làm." Bạch Thạch Đường cười, nhìn về phía Tô Mộc Lam.

Thấy ánh mắt của Bạch Thạch Đường chậm chạp không chịu rời đi, Tô Mộc Lam bị nhìn đến mức ngượng ngùng, còn ho nhẹ một tiếng: "Vậy ta đi ngủ trước đây."

"À, được." Bạch Thạch Đường nhận ra vừa rồi bản thân có chút thất lễ, vội vàng tìm lý do: "À, trên mặt của ngươi hình như có một ít vết bẩn."

"Có sao?" Tô Mộc Lam theo bản năng vươn tay lên lau hai bên má.

"Đã lau sạch rồi." Bạch Thạch Đường lại nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ đi."

Ngày mai phải dậy sớm để làm củ sen gạo nếp hương quế nữa.

Tô Mộc Lam gật đầu, đi vào nhà.

Sau khi Bạch Thạch Đường dọn dẹp một ít cũng đi ngủ luôn.

Nhưng lăn qua lộn lại thì cuối cùng vẫn không thể ngủ được, dứt khoát lại đứng lên, ở trong phòng mình đứng tấn một lúc lâu, mãi cho đến khi vô cùng buồn ngủ thì mới trèo lên giường, ngủ mơ màng đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, bọn nhỏ bị tỉnh giấc bởi hương thơm ngọt ngào của củ sen gạo nếp hương quế.

Nhanh chóng rời giường, vội vàng rửa mặt và ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng phong phú đã được bưng lên bàn.

Bánh mè thịt ngàn lớp, bọt đậu, nộm rau, và sau đó là mùi thơm nức mũi, hương thơm ngọt ngào của củ sen gạo nếp hương quế.

Chờ đến khi người lớn đã cầm đũa thì bọn nhỏ liền khẩn cấp gắp thức ăn vào miệng.

"Thật là ngọt!"

"Ăn ngon thật!"

"Có hương thơm của hoa quế nữa…."

Tiếng trầm trồ của bọn nhỏ vang lên liên tiếp trong sân.

"Có cái gì ngon như vậy?" Một giọng nam xa xôi vang lên.