Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 634




Là khuôn mặt trứng ngỗng phổ biến, có vầng trán tròn trịa đầy đặn, hai mắt như hai quả mơ, sống mũi cao và thẳng, khuôn miệng nhỏ khéo léo….

Nếu chỉ xét riêng về ngoại hình thì Tô Mộc Lam không phải là một người có khuôn mặt chỉ cần nhìn một lần đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng ngoại hình của nàng lại tràn đầy sự dịu dàng, khiến cho người ta nhìn vào rất dễ chịu.

Sự dễ chịu này giống như những cơn mưa phùn vào mùa xuân, cũng giống như hương thơm nhè nhẹ của hoa sen trong hồ vào mùa hè, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, ngay cả khi gặp trong thời gian dài cũng sẽ không khiến người khác phiền chán, ngược lại còn cảm nhận được một sức quyến rũ khác.

Có lẽ bởi vì Bạch Thạch Đường có chút lơ đãng nên động tác lau mồ hôi có hơi nặng tay một chút, Tô Mộc Lam cảm thấy không thoải mái nên lông mày của nàng hơi nhíu lại.

Sau khi Bạch Thạch Đường nhận ra điều này thì lập tức phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng lau mồ hôi một lần nữa rồi dùng bếp than nhỏ để đun một ấm nước.

Đổ mồ hôi nhiều như vậy thì nhất định lúc sau sẽ rất khát nước.

Sau khi suy nghĩ một lúc thì lại vào trong chuồng gà, chọn một con gà mái có kích cỡ phù hợp ra ngoài.

Giết mổ, nhổ lông băm nhỏ đầu gà và phao câu gà, sau đó đặt lên trên bếp lớn đun nhỏ lửa để hầm canh.

Trong thời gian đang hầm thì dùng muỗng múc sạch lớp mỡ gà màu vàng trên cùng ra ngoài, chỉ để lại nước dùng trong vắt, ngửi cũng thấy được mùi thơm ngào ngạt của canh gà.

Hầm súp gà trên lửa nhỏ, sau đó Bạch Thạch Đường đi nhào bột mì để làm mì sợi đợi lát nữa sẽ nấu cùng với súp gà.

Mì mềm mại, nước dùng súp gà thơm ngon, ăn vừa bổ dưỡng lại vừa dễ tiêu hóa.

Sau khi bận rộn một lúc thì Bạch Thạch Đường lại thỉnh thoảng đi vào trong phòng để xem xét tình trạng của Tô Mộc Lam, cho đến khi phát hiện nàng đã hoàn toàn không sốt, cũng không đổ mồ hôi nhiều nữa thì lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Còn Tô Mộc Lam thì ngủ một giấc đến tận buổi chiều.

Khi nàng tỉnh dậy thì cảm thấy như thể cả người vừa được vớt ra từ trong nước, toàn bộ cơ thể đều dính nhớp, rất khó chịu.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì đã đổ mồ hôi nhiều nên toàn thân cũng đã thoải mái hơn, sốt cao đã giảm xuống nên cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đứng lên thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại rửa mặt một lần nữa rồi chải lại tóc, thì Bạch Thạch Đường đã bê mì súp gà lên trên bàn.

Tô Mộc Lam xoa cái bụng trống rỗng, nói một tiếng cảm ơn với Bạch Thạch Đường, sau đó cùng hắn ngồi vào bàn, nâng bát lên.

Trong bụng đang trống trơn, mì súp gà trước mặt cũng vô cùng thơm ngon nên Tô Mộc Lam cảm thấy khẩu vị được kích thích, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Bạch Thạch Đường nhìn thấy nàng như vậy liền xé nhỏ thịt gà cho nàng, lại chan thêm ít nước dùng rồi gắp một đũa cho Tô Mộc Lam: "Thấy khẩu vị của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi, ốm một trận như vậy thì nên ăn nhiều hơn một ít."

"Bệnh này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh." Tô Mộc Lam uống mấy ngụm canh gà xuống bụng, lúc này cũng thấy vô cùng thoải mái, cũng ăn ít thịt gà xé sợi.

Tối hôm qua chủ yếu là nàng bị cảm lạnh, và cảm lạnh do virus thì tùy bệnh mà có quá trình khác nhau, nhưng chỉ cần ra được mồ hôi, đẩy được tất cả khí lạnh ra ngoài thì liền không có gì đáng lo nữa cả.

"Nhưng mà Tam Thành ca đã nói là tối qua ngươi bị dọa cho sợ hãi, nên đến khi buổi tối có lẽ sẽ dễ bị ngủ mơ, dễ bị tỉnh giữa đêm nên thuốc an thần này là phải uống thêm hai ngày nữa cho yên tâm." Bạch Thạch Đường nói.

Cảm giác đắng ngắt của thuốc hạ sốt uống lúc trước vẫn còn mơ hồ lưu lại ở trong miệng, nếu là có thể thì Tô Mộc Lam đời này cũng không muốn uống loại thuốc đắng như thế nữa.

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì lại thấy tối hôm qua bị dọa đến mức bị trúng gió và sốt cao rồi, nếu buổi tối lại ngủ không yên làm ác mộng gì đó và sau đó lại bị bệnh thêm một trận thì cũng không có lời, sớm uống một số chén thuốc thì cũng sẽ phòng chống được bệnh tật phức tạp thêm.

Tô Mộc Lam gật đầu "Ừ" một tiếng, sau đó nói với Bạch Thạch Đường: "Lần này thật sự là nhờ có ngươi."