Từng cánh hoa sen được ngắt xuống, trộn với trứng gà và bột mì, cho vào trong nồi chiên xốp giòn, trực tiếp ăn hoặc là rải lên một chút bột thì là, khi ăn sẽ có hương vị thơm ngon vương vấn mãi trong miệng, hương sen thơm ngào ngạt.
Thịt gà xé nhỏ, trộn với nước sốt đậm đà, kết hợp với hành thái nhỏ, dưa chuột bào sợi, giá đỗ, dùng cánh hoa sen làm vỏ bánh bọc thịt xé nhỏ và các đồ ăn khác lại, đưa vào miệng …
Mùi hương vốn có dường như phát ra từ trong miệng, quả thực là muốn ngừng mà không được.
"Hôm nay cơm chiều ăn ngon thật."
Sau khi ăn xong bốn tiểu cô nương ngồi trong đình ở hoa viên hóng gió uống trà nói chuyện phiếm.
"Bây giờ trà bánh cũng ăn ngon, là điểm tâm có vị mặn, cảm giác khi ăn thấy tay nghề cũng chẳng kém cạnh nương." Bạch Thủy Liễu nói.
"Đây là Lục tỷ tỷ làm đó." Cố Vân Khê cười nói, "Còn có đậu phộng bao đường bên này cũng là Lục tỷ tỷ làm."
"Nếu so sánh với tay nghề của bá nương, hai người xem như mỗi người mỗi vẻ."
"Ừ, đúng là mỗi món có mùi vị riêng đặc trưng." Bạch Lập Hạ cũng chậc lưỡi, nói tiếp, "Lục tỷ tỷ thật đúng là lúc nào cũng nhớ đến ngươi, thức ăn mang tới cũng không giống nhau."
Đến nơi đây mấy ngày, ba người các nàng cũng nhìn thấy, Lục Văn Tình thường xuyên sai người đưa các loại thức ăn tới đây, hơn nữa mỗi món thoạt nhìn đều làm cực kì khéo léo, mùi vị cũng không thể chê được.
Cố Vân Khê cười cười hì hì.
Bốn tiểu cô nương đang nhàn nhã nhàn nhã nói chuyện ở chỗ này, Trương mụ mụ đã đi tới, rót thêm một ly trà cho từng người các nàng, lại đặt hộp đồ ăn trong tay xuống cạnh bàn.
Mở hộp đồ ăn ra, cầm một đĩa bánh mứt táo củ mài và một cái đĩa hổ phách nhân hạch đào, đặt ở trước mặt bốn nàng "Đây là đồ mà Lục tiểu thư vừa phái người đưa tới, nói là để tiểu thư nếm thử."
"Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến." Cố Vân Khê mím môi cười, cầm đĩa bánh mứt táo củ mài lên, để đám người Bạch Thủy Liễu mỗi người cầm một chiếc, chính mình cũng cầm một chiếc, còn lại nửa đĩa bánh trả lại cho Trương mụ mụ, "Cái này mang qua cho cha đi."
Cố Tu Văn bận rộn chính vụ, rất nhiều đêm nghỉ rất muộn, mặc dù lúc nào không bận thì cũng thích đọc sách đến đêm khuya, đĩa điểm tâm này vừa vặn có thể coi là đồ ăn khuya cho ông.
"Vâng, ta sẽ đưa đi ngay." Trương mụ mụ cười tủm tỉm cất điểm tâm vào bên trong hộp đồ ăn, xách theo hộp đồ ăn chuẩn bị muốn ra bên ngoài viện.
Kết quả vừa mới nâng chân, lại bị Cố Vân Khê gọi lại.
"Tiểu thư, làm sao vậy?"
Cố Vân Khê nhìn chiếc bánh mứt táo củ mài trong tay vừa bị cắn một miếng, lại chậc lưỡi, "Sao khi ăn lại có mùi vị không ổn nhỉ."
"Các ngươi thì sao, khi ăn cảm giác thế nào?"
"Bên trong bánh mứt táo củ mài này có tỉ lệ mứt táo cùng củ mài không đúng, cũng cho quá nhiều đường phóng, nhiệt độ nướng cũng không ổn…" Bạch Thủy Liễu nói, "So với những món điểm tâm khác mà lúc trước Lục tỷ tỷ làm, bánh mứt táo củ mài này…" Thật sự quá mất tiêu chuẩn.
Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp cũng cắn một ngụm mứt táo củ mài bánh để ăn, đều hết sức tán thành ý kiến của Bạch Thủy Liễu, không hẹn mà cùng gật gật đầu.
Tuy khả năng trù nghệ của hai người các nàng không bằng Bạch Thủy Liễu, rất ít khả năng có thể vừa nếm món điểm tâm này đã phát hiện ra sự khác thường, nhưng bởi vì ngày thường ăn nhiều thức ăn ngon nên miệng cũng bị trở nên kén chọn, vẫn có thể ăn mà phát hiện ra mùi vị món điểm tâm này không ổn.
"Món ăn này thật sự là Lục tỷ tỷ đưa tới sao?" Cố Vân Khê hỏi.
"Người gác cổng bên kia nói là tiểu thư nhà họ Lục đưa tới…"
Trương mụ mụ hơi nghi hoặc nhìn hộp đồ ăn ăn, tiếp đó sắc mặt biến đổi một chút.