Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 626




Mà hồ Khánh An bởi vì gần huyện thành, rất nhiều phú thương và người quyền quý ở gần hồ đều có thôn trang, thuận tiện cho việc tránh nóng du ngoạn, lúc này gần hồ Khánh An cũng rất sôi động.

Nhiều người tới để du ngoạn, đặc biệt không phải người giàu thì cũng là người quyền quý, cho nên người trong thôn gần đó liền phát hiện ra cơ hội buôn bán.

Chọn cái sọt, cắm mấy cây hoa sen tươi tắn lên, hoặc là bán các loại rau xanh mà ruộng nhà mình trồng, hay là tự mình nấu nước trà, làm các loại đồ ăn điểm tâm gù đó,......

Dù sao chính là hễ người nào có tayy nghề một chút thì sẽ bày cái quán ở chỗ này, xem có thể bán thứ gì trợ cấp mua đồ dùng trong nhà hay không.

Mà rất nhiều người tới hồ Khánh An du ngoạn cũng thỉnh thoảng thường ra huyện thành, khi nhìn đến mấy thứ này cũng cảm thấy hiếm lạ, liền sẽ mua một hai cái, nếu mang theo con nít tới, đứa bé nhìn một số thứ thí vị này sẽ không dời bước chân, cho nên sẽ muốn mua một ít.

Bốn người Cố Vân Khê cũng tới trước mặt gánh bán hàng rong.

Chẳng qua không phải mua mấy thứ thú vị hoặc thức ăn, mà là nhìn thấy rất nhiều người ở chỗ này uống trà lạnh, liền cảm thấy túi nước lạnh mà chính mình mang đến không đủ, lại cảm thấy lều tranh bên hồ như vậy, nếu có thể ngồi trong chốc lát, trông về mặt hồ phía xa thì cũng có thể xem như một loại lạc thú.

Hơn nữa nơi này trà lạnh không đắt, một người bỏ ra hai đồng thì có thể uống tùy ý.

Vì thế bốn người liền tìm cái bàn gần mặt hồ nhất, lấy đồ ăn điểm tâm mang theo từ trong nhà ra, vừa uống trà lạnh, vừa nói giỡn với nhau.

Phong cảnh ngày hè đẹp nhất là non sông tươi đẹp, sau đó là người muôn hình muôn vẻ cũng tạo nên một cảnh đẹp.

Đặc biệt là những đứa trẻ mới mười mấy tuổi như Cố Vân Khê và ba chị em nhà họ Bạch, đúng là độ tuổi hoạt bát thích cười thích nô đùa, tinh thần phấn chấn bồng bột, hơn nữa lại không bị coi là thô tục, đặc biệt cảnh đẹp ý vui.

Ngay cả những người bán rong trong các quán nhỏ chung quanh đều không nhịn được mà phải ngước mắt để ý.

Một nam tử trung niên tên là Ngưu Bát Cân ngồi ở bên cạnh bán cầu trúc và chuồn chuồn trúc, thấy bốn người các nàng thì nhìn không chớp mắt, còn có bộ dáng như thể đang suy tư gì đó.

"Ngươi nhìn gì thế, trợn mắt nhìn chằm chằm người ta như muốn lồi mắt ra ấy?" Chu thị ngồi ở bên cạnh duỗi tay nhéo vành tai Ngưu Bát Cân, "Không bán hàng tử tế, quang biết lười biếng ham chơi, lão nương nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi mà không kiếm được tiền thù đừng nghĩ đến cơm tối nghe chưa!"

"Đau, đau……" Ngưu Bát Cân nhe răng trợn mắt, khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Chu thị, vừa che lại lỗ tai, vừa kêu oan, "Ta không phải ở đây lười biếng, ta chỉ nhìn thấy hơi kì quái."

"Có gì kì quái?" Chu thị nhìn theo tầm mắt vừa rồi của Ngưu Bát Cân, sau khi nhìn một hồi lâu, tát một cái vào mặt Ngưu Bát Cân, "Ta không thấy có chỗ nào không thích hợp."

Vẫn là như bình thường, hồ Khánh An này người đến người đi rất nhộn nhịp.

Hơn nữba người tới đây rất rõ ràng là con nhà giàu, thiên kim tiểu thư gì đó, ra đây giải sầu, dạo chơi du ngoạn.

"Ngươi nhìn tiểu cô nương kia một chút, người nặc áo màu lục tím ấy, trông có giống Thủy Liễu hay không?" Ngưu Bát Cân nói.

"Nói gì thế." Chu thị duỗi tay táng cho Ngưu Bát Cân một cái như muốn vỡ đầu ** "Thủy Liễu đã chết bao nhiêu năm rồi, ngươi đã quên rồi sao? Lúc lão nhị xảy ra chuyện, lúc ấy Thủy Liễu liền bị bệnh chết, bị bệnh đậu mùa, xác chết cũng không dám chôn ở trong thôn, trực tiếp liền thiêu."

"Bây giờ ngươi nhìn thấy Thủy Liễu, chẳng lẽ nhìn thấy quỷ à?" "Thật mà, thật sự rất giống Thủy Liễu, ngươi nhìn xem sẽ biết." Ngưu Bát Cân chỉ về phía Cố Vân Khê cùng ba chị em nhà họ Bạch.

Chu thị thấy Ngưu Bát Cân nói có chuyện lạ, liền giương mắt đi nhìn.