Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 618




"Lúc này cầm khay đan, lại muốn thêu thùa sao?" Tô Mộc Lam hỏi.

Lúc trước, Bạch Trúc Diệp thêu thùa may vá, thêu hoa đến nghiện, ban đêm người bên ngoài đều ngủ, cô bé vẫn còn ở đấy thắp đèn ghim kim thêu hoa.

Bạch Trúc Diệp mới bao lớn cơ chứ, suốt ngày thức đêm nhìn ngọn đen như thế, thật sự là quá đau mắt rồi.

Tô Mộc Lam cân nhắc vì an toàn của Bạch Trúc Diệp, thu đi kim khâu và khay đan của cô bé, chỉ cho phép cô bé cầm ban ngày, đến buổi tối, nhất định phải trả lại mới được.

Dùng chuyện này để tiết chế việc Bạch Trúc Diệp thêu hoa may vá.

Lúc này chỉ mới nửa buổi, bên ngoài ánh nắng đủ sáng, cũng không chướng mắt, thích hợp may vá, Tô Mộc Lam không có ngăn cản, nhưng cũng hỏi một câu.

"Đúng vậy ạ, muốn làm hai cái yếm Ngũ Phúc, sau này nương có thể tặng cho tiểu oa nhi của Phùng bá nương." Bạch Trúc Diệp mỉm cười đáp.

Trẻ con mới ra đời đều phải mặc yếm Ngũ Phúc, ngụ ý bình an cát tường.

Bây giờ, kỹ thuật thêu của Bạch Trúc Diệp càng ngày càng tinh xảo, yếm Ngũ phúc mà cô bé làm ra chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.

"Phùng bá nương của con mà biết chuyện này chắc chắn sẽ vui như nở hoa đó." Tô Mộc Lam cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp: "Làm khó con rồi, lại còn nhớ rõ những việc này."

Bạch Trúc Diệp liên tục cười hì hì, tiếp theo nhìn Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam một cái: "Đợi cha với nương lại sinh cục cưng nữa, đến lúc đó con sẽ làm thêm vài cái yếm, để cục cưng có thể thay đổi."

"Có điều còn phải nói, Phùng bá nương đều đã có tin mừng truyền đến rồi, làm nương đây lại chẳng có tin tức gì cả thế, cha cũng đã về hơn mấy tháng rồi..." Khụ!

Suýt nữa, Tô Mộc Lam đã bị sặc nước miếng của mình, chỉ hoảng hốt vội nói: "Trẻ con nhà nào cũng có, nói chuyện này để làm gì, ai dạy con mấy thứ này thế?"

"Cái này, không cần dạy đâu, con thấy mấy thẩm thẩm, tẩu tử gì đó trong làng đều thường xuyên có tin vui." Bạch Trúc Diệp gãi đầu một cái, không hề cảm thấy có điểm gì không ổn.

Lúc này, coi trọng nhiều con nhiều phúc, cho nên giữa vợ chồng không hề đề cập đến chuyện tránh thai này, trong nhà có ba bốn đứa trẻ chẳng qua cũng chỉ là việc vô cùng bình thường, có vài người thân thể khoẻ mạnh sinh bảy tám đứa cũng có.

Có thể nói, rất nhiều cô vợ trẻ khác, không phải sinh con thì chính là mang thai trong bụng, bọn trẻ thường xuyên nhìn thấy những thứ này, cũng cảm thấy mang thai là một chuyện vô cùng bình thường.

Nhất là loại người thích hợp sinh dục như Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đây, hẳn là càng dễ mang bầu hơn mới đúng chứ.

Huống chi, Bạch Trúc Diệp thật sự hy vọng, Tô Mộc Lam cũng có thể có một đứa con của mình.

Bốn người bọn họ không phải con ruột, nhưng Tô Mộc Lam lại yêu thương bọn họ như thế, đủ để cho thấy Tô Mộc Lam vô cùng thích trẻ con, vậy chắc chắn nàng cũng mong mỏi có được đứa con của riêng mình nhỉ.

Nếu là chuyện Tô Mộc Lam mong đợi, đương nhiên Bạch Trúc Diệp cũng vô cùng chờ đợi.

"Là nói như vậy..." Lúc này, Tô Mộc Lam không biết nên giải thích chuyện này với Bạch Trúc Diệp như thế nào.

Nhất là ngay trước mặt Bạch Thạch Đường, làm sao cũng đều cảm thấy chuyện này thật xấu hổ.

"Loại chuyện này, nói tóm lại là một loại duyên phận, không phải chuyện cưỡng cầu." Bạch Thạch Đường mở miệng, bảo: "Ta cảm thấy, vẫn đừng nên thúc hỏi."

Nói rồi, còn nhìn thoáng qua Tô Mộc Lam.

Bạch Trúc Diệp hơi xấu hổ: "Nương, nương đừng để trong lòng nhé, con chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi."

Rất hiển nhiên, Bạch Trúc Diệp cho rằng mình đã chọc vào chỗ thương tâm của Tô Mộc Lam nên có chút áy náy.

"Không có sao, con cũng là vì nương mà, đúng không." Tô Mộc Lam cười nói: "Được rồi, nhanh đi đi, đợi lúc nữa trời sẽ tối đó."