Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 550




Tô Mộc Lam quan sát từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu: "Không tệ, kích thước vừba người đấy."

Độ dài ngắn khi mặc vào đều vô cùng phù hợp, kích thước của lưng áo và nách áo đều vô cùng ổn thỏa, chất vải mềm mại nên mặc khá thon gọn…

"Màu sắc cũng không tồi." Tô Mộc Lam lại bồi thêm một câu.

Màu da của Bạch Thạch Đường không được coi là trắng, nhưng cũng không phải quá đen, thuộc loại nước da nâu khỏe khoắn, rất phù hợp với quần áo có màu xanh ngọc lưu ly.

Hơn nữa khuôn mặt của Bạch Thạch Đường hơi gầy, rất có góc cạnh, cổ cũng dài hơn người bình thường, hơn nữa mày kiếm mắt ưng, sống mũi cao thẳng nên khiến khuôn mặt của hắn rạng rỡ hơn nhiều.

Có thể nói là khuôn mặt của Bạch Thạch Đường thuộc loại đẹp trai anh tuấn.

Hơn nữa còn có sự nam tính vừa đủ của một nam tử, nhưng lại không đến trình độ tục tằng thô kệch, ngược lại còn mang theo vài phần thư sinh nhã nhặn.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì Tô Mộc Lam cảm thấy nên dùng từ "vừa phải" là thích hợp nhất.

Trước kia Tô Mộc Lam cũng không quan sát cẩn thận Bạch Thạch Đường, bây giờ sau khi nhìn kỹ một chút thì ngược lại nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần.

Nhưng mà Tô Mộc Lam cũng nhanh chóng phát hiện bản thân có chút mê trai, nên lập tức vội vàng thu hồi ánh mắt, chỉ làm bộ vừa rồi đang xem quần áo mà không phải đang nhìn người, sau đó vươn tay kéo ống tay áo của Bạch Thạch Đường một chút, làm cho quần áo phẳng hơn, cũng khiến cho hành động của bản thân trở nên tự nhiên hơn.

"Ta cảm thấy quần áo này rất đẹp." Bạch Thạch Đường cẩn thận đánh giá quần áo đang mặc trên người, cũng vô cùng hài lòng.

Đừng bận tâm quần áo này là bởi vì nguyên nhân gì được làm ra, nếu mặc vào người rồi thì đó là của hắn.

Bạch Thạch Đường hơi cong khóe môi.

"Ngươi thích là tốt rồi."

Đã tặng đồ để tỏ lòng biết ơn, mà đối phương cũng rất hài lòng, thì đó là chuyện tốt nhất rồi, trong lòng Tô Mộc Lam cũng có chút vui vẻ.

Hai người nói thêm mấy câu nữa rồi thấy thời gian cũng không còn sớm nên liền tự quay về phòng mình đi ngủ.

Vẫn như thường lệ, khi nào ánh nến bên phòng của Tô Mộc Lam tắt thì Bạch Thạch Đường mới cởi quần áo lên giường đi ngủ.

Nếu là bình thường thì Bạch Thạch Đường cởi quần áo ra đều là tùy ý vắt lên trên móc áo bên kia, nhưng hôm nay trên người mặc là quần áo mới làm của Tô Mộc Lam.

Bạch Thạch Đường do dự một chút, sau đó gấp quần áo gọn gàng đặt ở trên bàn cạnh đầu giường, sau đó mới thổi tắt nến và nhắm mắt ngủ.

Bầu trời tối tăm, ánh trắng giấu ở sau đám mây, không xuất hiện trong một thời gian dài.

Ở chi thứ hai của Lục gia, lúc này vẫn đang đèn đuốc sáng trưng, tiếng khóc rung trời.

Người khóc cũng không phải ai khác, chính là Lục Văn Viện.

Còn Lục Tề Thuận lúc này đang đứng ở bên cạnh, nổi giận đùng đùng mắng Lục Văn Viện: "Đúng là đồ phá của không biết trời cao là gì, coi trong nhà là có núi vàng núi bạc hay sao, mà tiêu xài như vậy hả?"

"Ta thật không biết là vì sao lại nuôi ra một đứa phá của như ngươi, suốt ngày không làm được chuyện gì chỉ biết ở bên ngoài gây chuyện, cũng không biết học theo điều tốt của muội muội ngươi, nhìn đức hạnh của ngươi mà xem, còn có người nào dám muốn ngươi nữa!"

Sau khi Lục Tề Thuận mắng một trận thì vẫn tức giận đến mức đi vài vòng quanh sân.

Là thật sự tức giận, những hai trăm lượng bạc đấy!

Tề Thuận Trai một tháng mới kiếm được bao nhiêu bạc, cả nhà tiêu dùng một tháng mới hết bao nhiêu tiền, mà đồ phá của này lại lấy hai trăm lượng bạc đi mua một đống vải vóc trở về!

Nhất là khi cửa hàng vận chuyển vải vóc về thì tất cả mọi người trên đường đều đã nhìn thấy, đều nói là đại nữ nhi của Lục Tề Thuận ra tay hào phóng dứt khoát, vừa đi mua là phải mua tất cả màu sắc và hoa văn của loại vải đó.