Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 548




Được, cứ làm thế đi.

Tô Mộc Lam âm thầm hạ quyết tâm trong lòng….

Chờ Bạch Mễ Đậu chọn xong đồ vật thì bên Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cũng đã chọn đủ sách mà bọn họ muốn mua, cùng nhau lấy ra để tính tiền.

Vải đã chọn xong, sách vở cũng chọn xong, bây giờ cũng đã đến bữa cơm trưa rồi.

Tìm một quầy hàng bán vằn thắn ở trong huyện thành, cùng với bánh nướng thơm ngào ngạt, ăn một bữa no nê, sau đó ba người mới đi về nhà.

Về đến nhà, sau khi đã sắp xếp lại đồ vật thì Tô Mộc Lam cũng không chậm trễ thời gian thêm nữa, lập tức chọn một ít vải vóc thích hợp, sau đó đo kích thước và bắt đầu cắt vải may quần áo.

Kỹ năng thêu thùa của Tô Mộc Lam không được tốt cho lắm, nhưng loại chuyện cắt vải để may quần áo này thì chỉ thuộc loại hành động bắt chước theo, làm nhiều thì đến bây giờ cũng đã thuần thục rồi.

Quần áo của Bạch Thạch Đường cũng đối chiếu theo kích cỡ quần áo bình thường hắn vẫn mặc để cắt.

Rồi sau đó giống như Bạch Trúc Diệp thường xuyên làm công việc may vá vậy, nàng cũng cầm một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi dưới gốc cây chà là, cầm kim khâu bắt đầu khâu từng mũi một.

Phùng thị thấy cửa chính của nhà Tô Mộc Lam mở ra liền biết nàng đã trở về rồi, liền như ngày thường, cầm mấy việc may vá thêu thùa của mình sang tìm Tô Mộc Lam.

Phùng thị đang may một bộ quần áo mùa hè cho Bạch Vĩnh Hòa, thấy Tô Mộc Lam cũng cầm kim chỉ, nhịn không được nở nụ cười: "Ngươi hôm nay lại thêu thùa may vá sao, thật là hiếm có."

"Trời, cũng không thể vẫn luôn để Trúc Diệp làm việc này được, tuy rằng kỹ năng thêu thùa của ta không tốt lắm, nhưng loại chuyện này chỉ cần may bền chắc là được rồi, chuyện khác không quan trọng." Tô Mộc Lam có hơi ngượng ngùng, lại tỏ vẻ không để ý mà vẫy tay áo.

Có một số người, chỉ là đang mạnh miệng mà thôi.

Phùng thị thấy Tô Mộc Lam cũng có lúc xấu hổ như vậy thì trộm cười không ngừng, nhất là khi nhìn thấy vải vóc trong tay của Tô Mộc Lam rõ ràng là để may một chiếc áo cho nam thì càng cười dữ hơn.

Muốn tự tay làm quần áo cho nam nhân nhà mình thì cứ làm thôi, còn nói nhiều lý do như vậy.

Thật sự là….

Phùng thị dở khóc dở cười lắc đầu.

Vài ngày liên tiếp Tô Mộc Lam vẫn luôn trải qua quá trình bận rộn của công việc may vá.

Ngoại trừ việc ăn uống và ngủ như bình thường, thỉnh thoảng cũng nghỉ ngơi một chút, đứng lên hoạt động gân cốt cho thoải mái, làm một chút thể dục cho mắt, thì hầu hết thời gian, Tô Mộc Lam đều đang nỗ lực khâu vá.

Bạch Thủy Liễu và Bạch Trúc Diệp có chút nhìn không được, muốn giúp Tô Mộc Lam một tay, nhưng mà Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, thì vẫn từ chối.

Muốn bày tỏ lòng biết ơn thì dù sao vẫn do bản thân tự làm thì mới tốt.

Bọn nhỏ biết tính tình của Tô Mộc Lam, sau khi bị từ chối thì cũng không kiên trì nữa, chỉ là khi Tô Mộc Lam bận rộn thì mấy đứa vẫn tụ tập lại với nhau để nói nhỏ.

"Nương trước giờ vẫn luôn không thích may vá thêu thùa, lần này thật sự là kì lạ." Bạch Thủy Liễu nhíu mày nói.

"Đúng vậy." Bạch Lập Hạ gật đầu.

"Đường may mà nương vừa khâu kia thật sự là có chút nhìn không nổi, thật muốn tháo ra để khâu lại lần nữa." Bạch Trúc Diệp có chút phát điên, thậm chí còn ở tại chỗ quay vài vòng thì sau đó mới bình tĩnh lại được một chút.

"Các tỷ ấy à…." Bạch Mễ Đậu ngồi ở chỗ đó luyện chữ, nghe ba tỷ tỷ bàn luận thì nở nụ cười: "Không thấy nương đang may quần áo cho cha sao, đương nhiên là nương muốn tự mình khâu vá rồi, không muốn cho mấy tỷ hỗ trợ đâu."

"Nói cũng có lý." ba người Bạch Thủy Liễu nghe vậy thì cũng bừng tỉnh hiểu ra, sau đó lập tức dùng sức gật đầu.

"Tình cảm của cha nương thật là tốt." Bạch Trúc Diệp cười híp mắt.

"Đúng, đúng." Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ cũng gật đầu.