Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 544




Lục Văn Viện đang nổi nóng, tiếp nhận giấy tờ và bút mực mà phòng thu chi đưa qua, để lại chứng từ, ấn dấu tay xuống.

"Đa tạ Lục tiểu thư hân hạnh chiếu cố, số vải dệt được đưa đi, nhất định ta sẽ chọn loại tốt nhất..." Phòng thu chi tiếp nhận chứng từ, vội vàng dặn dò tiểu nhị đi chuẩn bị hàng hóa để đưa đi.

Lục Văn Viện hung tợn mà nhìn về phía Tô Mộc Lam, "Ta nói, Linh Lung Các không vải dệt nào mà ta không mua nổi!"

"Lục tiểu thư nói đúng." Tô Mộc Lam gật đầu cười nói, "Lục tiểu thư quả nhiên là giàu sang phú quý, khiến người ta bội phục." Lục Văn Viện lập tức giật mình.

Tô Mộc Lam này, bị nàng đánh vào mặt, thế mà còn cười được, hơn nữa cười một cách vui vẻ như vậy.

Chẳng lẽ, nơi này có âm mưu gì sao?

Nhưng mà, có âm mưu gì thì Tô Mộc Lam cũng mua nhiều vải dệt như vậy, thật sự mua và thật sự thanh toán tiền.

Nếu thật sự là giết địch một ngàn, thế thì người phụ nữ nhà quê này cũng tự tổn hại mất 800.

Một người phụ nữ nhà quê không tiếc vì thể diện mà tổn hại 800, thế thì tiểu thư nhà họ Lục như nàng đâu có thể vì một ngàn này mà đau lòng chứ?

Lục Văn Viện lạnh lùng hừ một tiếng, "Biết thế là được!"

"Thanh Trúc, chúng ta đi!"

Tuy đã bảo vệ được thể diện, nhưng cũng đã trả giá quá lớn, Lục Văn Viện thật sự không có tâm trạng nào đứng ở chỗ này nữa, quăng tay áo, hùng hổ mà đi.

"Lục tiểu thư đi thong thả." Tiểu nhị ân cần tiễn Lục Văn Viện ra cửa.

"Tô tẩu tử." Lục Văn Tình nhìn Tô Mộc Lam, khuôn mặt tràn đầy ngượng ngùng, "Thật xin lỗi, làm tẩu bị cuốn vào."

"Lục chưởng quầy đừng nói như vậy." Tô Mộc Lam cười nói, "Không thấy nhị đường muội kia của ngươi lúc rời đi mặt xám mày tro hay sao, rất hả giận đó." Đúng là rất hả giận.

Thậm chí Lục Văn Tình còn có thể nghĩ đến trường hợp sau khi Lục Văn Viện trở về sẽ bị Lục Tề Thuận dạy dỗ như thế nào.

Nhưng chuyện này phải trả cái giá hơi lớn.

Lục Văn Tình vội vàng lấy ngân phiếu từ túi tiền ra, đưa cho phòng thu chi, "Làm phiền trả lại tiền cho Tô tẩu tử, tiền này để ta trả."

Thay đổi tiền mà thôi, Lục Văn Tình cảm thấy, phòng thu chi này có lẽ sẽ đồng ý.

"Tiền này của Lục chưởng quầy ta không thể thu." Phòng thu chi cười nói, lấy ngân phiếu mà vừa rồi Tô Mộc Lam trả, đưa cho nàng, "Có điều số tiền này, ta cũng muốn trả lạii."

Lục Văn Tình nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, "Vì sao lại thế?"

"Làm gì có chỗ nào lấy đồ vật của nhà mình mà còn phải trả tiền?" Tiểu nhị đứng ở bên cạnh nở nụ cười nói.

Trùng hợp là lúc này Bạch Thạch Đường và Liêu chưởng quầy đã nói xong việc, đi từ hậu viện ra, ở đây bọn tiểu nhị đều cung cung kính kính chào hỏi, "Chủ nhân."

Bạch Thạch Đường là chủ nhân của Linh Lung Các sao?

Lục Văn Tình sửng sốt, chờ sau khi phản ứng lại thì nhoẻn miệng cười, "Thì ra là thế, đúng là không nghĩ tới, Linh Lung Các này là Bạch đại ca mở, lúc trước chỉ nghe nói là người của phủ thành tới mở, nhất thời không nghĩ đến trường hợp này."

"Liêu chưởng quầy là từ phủ thành tới, có lẽ cũng là người khác truyền đi truyền lại thành nhầm lẫn rồi." Bạch Thạch Đường cười đáp, "Xem ta Lục chưởng quầy cũng thường xuyên tới Linh Lung Các mua nguyên liệu nhỉ."

"Linh Lung Các giá cả vừa phải, mẫu mã vải dệt mới mẻ độc đáo, chủng loại đầy đủ, đừng nói là muội, sợ là sáu phần người của huyện thành đều lựa chọn Linh Lung Các, không giấu gì Bạch đại ca cùng Tô tẩu tử, phần lớn người nhà họ Lục chúng ta đều mua vải dệt ở Linh Lung Các đó."

"Tặng cho Lục chưởng quầy một cái thẻ bài, sau này Lục chưởng quầy tới mua vải dệt, theo quy định giá mua giảm 40%, nếu những người khác nhà họ Lục tới mua, lấy thẻ bài của Lục chưởng quầy mà giảm 15% giá mua, nếu ngày thường có ưu đãi, ngoài ưu đãi ra thì lại dựa theo chiết khấu này nữa." Bạch Thạch Đường nói.