Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 540




"Đúng vậy, chẳng qua chỉ định lựa chọn mấy nguyên liệu để chuẩn bị làm quần áo cho đại ca muội, kết quả nhìn đi nhìn lại liền chọn thêm cho chính mình." Lục Văn Tình nháy mắt giả làm mặt quỷ, cười nói...

"Nhưng mà cũng không thể trách muội, chỉ có thể trách vải dệt ở Linh Lung Các này thật sự rất tốt, hình thức lại phong phú, chọn đến hoa cả mắt."

Tô Mộc Lam nghe vậy, mím môi cười.

Ngày xuân của năm mới, việc buôn bán ở Thất Lý Hương rất bận rộn, Lục Văn Tình đã có một khoảng thời gian không tới nhà của Tô Mộc Lam, lúc này gặp được ở chỗ này, chỉ cảm thấy có rất nhiều lời nói, nên muốn thân mật hàn huyên với Tô Mộc Lam.

"Ai nha, thật là vừa khéo, đại đường tỷ cũng tới mua vải à."

Giọng nói sắc bén vang lên, khiến Tô Mộc Lam giương mắt lên nhìn, thấy một vị nữ tử mười bốn mười lăm tuổi đi tới trước mặt các nàng.

Trang điểm tinh xảo, váy áo hoa lệ, dung mạo cũng coi như trên mức trung bình, nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện ra cô bé này lớn lên có ba phần giống Lục Văn Tình, chẳng qua lúc này khóe miệng của cô bé này tràn đầy vẻ châm chọc và trào phúng, khiến cho cả người thoạt nhìn mang theo vài phần đanh đá chanh chua, cả khuôn mặt có vẻ không hài hòa cho lắm.

Lục Văn Tình thấy thế, nhíu mày, nói khẽ với Tô Mộc Lam, "Đây là con gái nhà nhị thúc của muội, tên là Lục Văn Viện."

Tô Mộc Lam biết nhị thúc của Lục Văn Tình là Lục Tề Thuận.

Hắn ta có ý đồ xấu xa, rình mò việc kinh doanh bánh điểm tâm của nhà Lục Văn Tình, quan hệ bây giờ có thể nói là như nước với lửa với nhà Lục Văn Tình.

Hiện tại nhìn dáng vẻ này của Lục Văn Viện, đoán chừng cũng coi Lục Văn Tình là tử địch.

Lục Văn Tình không vui khi thấy đường muội này, lúc này cũng chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, "Đúng vậy, ở tiệm vải, đương nhiên là muốn mua vải dệt."

"Thế cũng đúng, chung quy lại cũng không đến mức tới Linh Lung Các mua điểm tâm về ăn." Lục Văn Viện cười hì hì, "Ai nha, xem muội này, lại nhắc tới chuyện khiến đại đường tỷ đau lòng rồi, đại đường tỷ cũng đừng trách muội, con người của muội luôn nghĩ sao nói vậy, thật sự là không có ý nghĩ gì khác."

"Lời ngươi nói cũng là sự thật, ta trách ngươi làm cái gì? Có điều ta thấy hơi quái lạ, nghe nói gần đây Tề Thuận trai buôn bán không bằng trước đây, nhị thúc ở nhà cũng đang sứt đầu mẻ trán, thế mà nhị muội vẫn có tâm trạng ra ngoài đi dạo phố."

Lục Văn Tình cười nói, "Ta còn tưởng rằng việc buôn bán ở Tề Thuận Trai không tốt, trong đầu dù gì cũng có phần lo lắng, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, nhị thúc luôn luôn yêu thương Nhị muội nhất, mặc dù đầu óc căng thẳng, nhưng có lẽ sẽ không khắt khe việc tiêu dùng của nhị muội đâu nhỉ."

"À, đúng rồi, lúc trước nghe nói nhị thẩm đang vội vàng làm mai một chỗ cho Nhị muội, lâu như vậy rồi, nhị muội đã chọn được lang quân như ý chưa? Ta nghe nói, việc hôn nhân của Tam muội đã được quyết định rồi thì phải."

Lục Văn Viện nghe đến mấy câu này, khuôn mặt lập tức suy sụp xuống, thậm chí hiện lên vẻ âm trầm.

Lục Văn Viện là đích trưởng nữ trong nhà, nhưng cũng không được Lục Tề Thuận yêu thích.

Nguyên nhân không được yêu thích, thứ nhất là vì Lục Tề Thuận thích con trai hơn, thứ hai là vì Lục Tề Thuận ngoài việc thích con trai ra thì còn thích thiếp thất Trần thị, người sinh ra Lục Văn Tĩnh.

Còn về phần hôn sự, Lục Văn Viện coi trọng một người tên Tưởng Tử An xuất thân từ một nhà cũng kinh doanh buôn bán như nhà mình ở trong huyện thành, vả lại lúc này người đó đã thi đậu tú tài, tài mạo song toàn, thậm chí cũng nhờ bà mối đi tới nhà họ Tưởng đánh tiếng ướm hỏi.

Lục Văn Viện tự nhận chính mình dung mạo xuất chúng, lại là đích trưởng nữ trong nhà, nắm chắc hôn sự này trong tay, không ngờ rằng Tưởng Tử An đồng ý kết thân với nhà nàng, nhưng người mà hắn coi trọng không phải là nàng, mà là Lục Văn Tĩnh, hiện giờ đã trao thiếp canh, cha mẹ hai bên cũng vô cùng ủng hộ, chỉ còn chờ nàng sau khi ấn định ra hôn sự thì sẽ lo liệu việc hôn sự của Tưởng Tử An và Lục Văn Tĩnh.