"Tại hạ là Cố Tu Văn, nhà ở huyện thành, tới thôn Bạch Gia muốn tìm Bạch Thạch Đường."
Cố Tu Văn đi từ trên xe ngựa xuống, hướng về phía đối phương chắp tay, hết sức lễ phép, "Làm phiền tiểu ca chỉ đường một chút, đây là lần đầu tại hạ tới, không biết nhà của Bạch Thạch Đường ở nơi nào..."
Sau khi Bạch Thạch Đường trở về tuy không nói rõ với người của thôn Bạch Gia, nhưng người trong thôn mơ hồ cũng nghe nói hắn làm buôn bán ở huyện thành, người này nếu từ huyện thành tới, đoán chừng là tới tìm Bạch Thạch Đường nói chuyện làm ăn buôn bán cũng nên.
Người dân của thôn Bạch Gia nghe vậy gật gật đầu, "Vậy ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi."
Nếu người quen biết với nhà Bạch Thạch Đường thì thuận tiện mang qua, nếu là người xa lạ nói lung tung thì trực tiếp có thể vạch mặt và đánh đuổi ra ngoài.
"Làm phiền vị tiểu ca này." Cố Tu Văn chắp tay nói lời cảm tạ, đi bộ đuổi kịp.
Xa phu vội vàng đánh xe ngựa chậm rãi đi theo phía sau.
Lúc Bạch Thạch Đường múc nước ở bên cạnh giếng nước về liền nhìn thấy Cố Tu Văn mới tới cửa.
"Bạch chưởng quầy." Cố Tu Văn biết Bạch Thạch Đường mở tiệm vải ở huyện thành, vì vậy lựa chọn một xưng hô thích hợp, động tác càng mang theo vài phần cung kính.
Người dẫn đường cho Cố Tu Văn tới thấy Cố Tu Văn quen biết với Bạch Thạch Đường nên cũng yên lòng, thoáng chào hỏi Bạch Thạch Đường, sau đó cõng cái cuốc đi ra đồng làm việc.
"Cố huyện lệnh." Bạch Thạch Đường buông đòn gánh và thùng nước trong tay xuống, "Không biết Cố huyện lệnh đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được."
"Không dám không dám." Cố Tu Văn cười cười, "Hôm nay ta và tiểu nữ tùy tiện đến thăm, quấy rầy Bạch chưởng quầy." Tiểu nữ?
Ánh mắt của Bạch Thạch Đường dừng ở phía Cố Vân Khê đang đứng bên cạnh Cố Tu Văn.
Đúng là tiểu cô nương ngày đó bị bắt cóc cùng với Bạch Lập Hạ, nói chuyện phiếm vô cùng hợp ý kia.
"Cố đại nhân khách khí."
Bạch Thạch Đường đón Cố Tu Văn cùng Cố Vân Khê vào trong nhà, Tô Mộc Lam dọn ghế ra ngoài sân, bưng nước trà tới.
Ngày xuân ánh mặt trời rất tốt, trong sân ánh nắng chiếu ấm áp, còn ấm hơn nhiều so với ngồi trong phòng.
Cố Tu Văn nhấp một ngụm nước trà, chắp tay về phía Bạch Thạch Đường nói lời cảm tạ, "Ngày đó dù gì cũng nhờ Bạch chưởng quầy ra tay cứu giúp, tiểu nữ mới có thể thoát hiểm, hôm nay tới gặp gỡ thăm hỏi Bạch chưởng quầy, thứ nhất là vì huyện nha tạ ơn Bạch chưởng quầy, ngoài ra, cũng là vì cá nhân ta, tạ ơn Bạch chưởng quầy ân cứu mạng."
"Mấy thứ này xin Bạch chưởng quầy chớ chối từ, nhất định phải nhận lấy."
Dứt lời, Cố Tu Văn cầm mấy hộp gấm từ xe ngựa xuống, dâng hai tay đưa cho Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường suy tư một lát, nói "Việc ngày ấy vốn cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa tiểu nữ trong nhà cũng bị người ta bắt cóc, ta lúc ấy phần lớn là vì giải cứu tiểu nữ."
"Còn nữa gặp phải chuyện như vậy, nếu là người khác thì nhất định sẽ ra tay giúp đỡ giống như ta, cho nên câu cảm ơn này ta không thể nào nhận nổi."
"Chẳng qua Cố đại nhân nếu đã nói lời cảm ơn rồi mà từ chối thì bất kính, ta sẽ chỉ thu một chút, cũng coi như là đón nhận Cố đại nhân biểu đạt lòng biết ơn ở chỗ này."
Cố Tu Văn nghe Bạch Thạch Đường nói như vậy liền biết mặc kệ hắn sẽ nói như thế nào, Bạch Thạch Đường cũng sẽ không thu nhận đồ vật khác, liền đành phải gật đầu, "Vậy thì cứ theo lời của Bạch chưởng quầy."
Để lại đồ, Cố Tu Văn chỉ ngồi nói chuyện với Bạch Thạch Đường.
Còn về phía Cố Vân Khê lại được Bạch Lập Hạ kéo vào phòng chơi đùa, nói chuyện.
Hôm nay Lớp học trong tộc nghỉ ngơi, bọn nhỏ đều ở trong nhà, chỉ có Bạch Mễ Đậu đi tới nhà của Phùng thị, tìm Bạch Vĩnh Hòa cùng nhau ôn tập bài tập trên lớp.
"Ta suy nghĩ, tại sao ngươi không chờ đến khi trời ấm áp hơn hãy đến chứ." Bạch Lập Hạ nâng nước trà cùng đồ ăn vặt tới, bày một bàn.