"Thật không?" Sự hâm mộ trong mắt của tiểu cô nương hóa thành những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Vậy về sau nếu rảnh rỗi thì ta có thể đi nhà ngươi ăn được không?"
"Được." Bạch Lập Hạ gật đầu: "Nhà của ta ở thôn Bạch gia, đến lúc đó ngươi cứ tới thôn Bạch gia tìm ta là được, đúng rồi, ta gọi là Bạch Lập Hạ, tên ngươi là gì?"
"Ta gọi là Cố Vân Khê…" Cố Vân Khê cười nói: "Vậy chúng ta quyết định thế nhé, ta sẽ đến nhà ngươi tìm người sau đó ăn đồ ăn ngon."
"Không thành vấn đề." Bạch Lập Hạ nói: "Ngươi còn có thể cùng với cha và nương của ngươi đến ăn cũng được."
Cố Vân Khê họ Cố, dựa theo tình huống thời đại này cứ một dòng họ là một thôn thì Cố Vân Khê hoặc là người thôn Cố gia, hoặc là người ở bên trong huyện thành.
Nhưng cho dù là người ở đâu thì chắc là cũng không ở gần thôn Bạch gia, nếu một tiểu cô nương muốn đi đến chơi ở nơi xa như vậy thì trong nhà chắc chắn sẽ có nhiều lo lắng.
Cho nên Bạch Lập Hạ cảm thấy tốt nhất là mời luôn cả người lớn trong nhà đối phương tới chơi.
Cố Vân Khê cắn môi: "Nương của ta đã qua đời từ rất sớm rồi, cha ta thì ngày thường vẫn luôn bận rộn, thời gian ở bên cạnh ta cũng rất ít…"
Bạch Lập Hạ giật mình.
Cô bé thật sự không ngờ rằng Cố Vân Khê nhìn hoạt bát như vậy mà ở đằng sau lại có chuyện như thế.
Hơn nữa, ngày đó cô bé nghe được là Cố Vân Khê muốn mang đồ vật về cho nương nên Bạch Lập Hạ liền không nghĩ tới vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại thì Tết Nguyên Tiêu là đêm trăng tròn, là thời điểm các gia đình đoàn tụ, vì vậy Cố Vân Khê muốn mang theo đồ vật mà mình thích để trở về hiếu kính và biểu đạt tâm ý.
Bạch Lập Hạ lập tức cảm thấy nhói lòng.
Nhưng một câu "Thực sự xin lỗi" của Bạch Lập Hạ còn chưa được nói ra thì Cố Vân Khê lại hé miệng nở nụ cười: "Nhưng mà cũng không có việc gì, đến lúc đó ta có thể dẫn theo Trương ma ma cùng đi."
Thấy Cố Vân Khê điều chỉnh tâm trạng ổn định thì Bạch Lập Hạ liền không nhiều lời nữa, tránh khiến cho cô bé càng thêm đau lòng, chỉ nặng nề gật đầu, cười nói: "Được nha." Cố Vân Khê cũng cười híp mắt.
Hai cô bé lại trò chuyện thêm.
Từ những chuyện lớn như nhà có bao nhiêu người, tuổi tác, ngày sinh, đến những chuyện nhỏ như hôm qua ăn cái gì, thấy đồ gì ăn ngon, ăn bao nhiêu bát cơm…
Hai cô bé càng trò chuyện càng thấy vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.
Bạch Thạch Đường ở bên ngoài xe ngựa nghe hai cô bé cười đùa thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tính tình của Bạch Lập Hạ hướng ngoại và mạnh mẽ, so với những đứa trẻ bình thường thì càng có thể chống đỡ được chuyện này, nhưng chuyện gặp phải loại người bắt cóc buôn bán người như thế này thì cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Tuy rằng hắn cũng đuổi tới kịp thời, cũng không có thêm chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nhưng Bạch Thạch Đường vẫn có chút lo lắng rằng Bạch Lập Hạ có thể bởi vì chuyện này mà sợ hãi hay không.
Bây giờ thì có vẻ như không có vấn đề gì cả.
Tiếng vó ngựa rầm rầm từ xa truyền đến, nhóm người nha sai lúc này mới chạy tới đây, nhìn đến xe ngựa đang dừng lại ổn định trên đường, còn có ba tên trộm đang nằm tê liệt ngã xuống đất thì lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Người dẫn đầu chính là Huyện lệnh, Cố Tu Văn: "Cảm ơn vị tráng sĩ này đã ra tay, giúp rất nhiều người tránh được một hồi tai nạn."
"Đây là chuyện nên làm." Bạch Thạch Đường chắp tay: "Trong xe ngựa còn có một số trẻ em bị chúng bắt cóc, làm phiền các vị giúp thu xếp, nhanh chóng tìm được người nhà cho bọn trẻ."
"Ta dẫn tiểu nữ nhà ta về trước, người trong nhà vẫn còn đang lo lắng chờ đợi."
Cố Văn Tu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lệnh viện gặp phải tai họa bất ngờ như vậy thì trong nhà nhất định đang lòng nóng như lửa đốt, vị tráng sĩ này về nhà báo bình an là chuyện nên làm, chỉ là tráng sĩ đã lập được công lớn, nha môn chắc chắn phải luận công ban thưởng, không biết tráng sĩ là người ở nơi nào, ngày khác chúng ta sẽ đến nhà thay nha môn và dân chúng cảm ơn tráng sĩ."
"Cố đại nhân nói quá lời rồi, tiểu dân cũng chỉ là hành động theo tình thế, cũng phần lớn nguyên nhân là bởi vì tiểu nữ bị người bắt cóc, nên thật sự không dám nhận công lao."