Tô Mộc Lam nhìn trái nhìn phải, quả nhiên nhìn thấy hai cái móc treo mà Bạch Thạch Đường vừa nói, nên cũng dựa theo lời nói của hắn, xuyên cánh tay vào.
Vừa xuyên vào hai cái móc treo thì nàng có cảm giác giống như được đeo dây an toàn cố định vậy, cả người cực kì ổn định và vững vàng, không lắc qua lắc lại…
Ngay cả khi Bạch Thạch Đường đứng dậy thì Tô Mộc Lam vẫn ngồi vững vàng không rung lắc.
"Tay nghề của ngươi thật là tinh xảo." Tô Mộc Lam vững vàng tựa vào lưng của Bạch Thạch Đường, nhìn cảnh sắc hai bên đường chậm rãi lùi về phía sau, nhịn không được cảm thán một câu.
"Đi ra ngoài làm áp tải hàng hóa cũng có lúc sẽ gặp phải người bị thương, buộc cái này sẽ thuận tiện hơn một chút." Bạch Thạch Đường trả lời.
Tô Mộc Lam tựa vào sau lưng của hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim bình bịch phát ra từ trong lồng ngực của hắn.
"Thì ra là vậy." Tô Mộc Lam hoảng hốt hỏi: "Khoan, giỏ trúc của ta đâu?"
Bây giờ Bạch Thạch Đường đang cõng nàng, như vậy thì không thể cõng giỏ trúc được.
Bên trong mua rất nhiều đồ vật cần dùng, bọn nhỏ cũng rất mong chờ, nếu quên ở nửa đường thì thật sự buồn bực.
"Ta đang ôm rồi." Bạch Thạch Đường trả lời một câu, sợ Tô Mộc Lam nhìn không thấy nên đã lắc lắc giỏ trúc ở trong ngực.
Tô Mộc Lam nghe được tiếng động, biết được sọt trúc đang ở trong ngực của Bạch Thạch Đường, vì vậy liền cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà, giỏ trúc rất nặng, chắc phải nặng hơn bốn mươi cân, bản thân nàng cũng nặng gần một trăm cân (1 cân của Trung Quốc = 0,5 kg), Bạch Thạch Đường cõng nàng, lại còn ôm sọt trúc, nhưng tốc độ đi đường cũng không tính là chậm, hơn nữa khi cùng nàng nói chuyện thì dường như cũng không thở hổn hển.
Bạch Thạch Đường này có sức lực không hề nhỏ.
Tô Mộc Lam tặc lưỡi.
Nhưng dù sao vừa cõng Tô Mộc Lam vừa ôm sọt trúc nặng nên tốc độ đi bộ của Bạch Thạch Đường vẫn giảm xuống chậm hơn nhiều, khi đi tới thôn Bạch gia thì trời cũng đã tối đen rồi.
Trời mùa đông lạnh lẽo, trẻ em cũng đã sớm trở về nhà, hoặc là đang ăn cơm tối, hoặc là đã sớm ăn xong và đang chui vào trong ổ chăn nóng hầm hập, nên bây giờ trên đường trong thôn cũng không nhìn thấy có bao nhiêu người ở bên ngoài.
Khi Bạch Thạch Đường cõng Tô Mộc Lam về đến nhà thì gần như không gặp phải người nào, mặc dù có gặp thì cũng là người đang vội vã về nhà, chỉ nhìn thấy bóng lưng nên cũng không cố ý đi chào hỏi.
Trời đã tối, bây giờ tự dưng đi chào hỏi thì sợ là muốn dọba người ta, đợi khi sáng trời thì lại nói với người trong thôn là hắn đã trở về cũng không muộn.
Bạch Thạch Đường nghĩ như vậy, nên đã cõng Tô Mộc Lam đi thẳng một đường về đến nhà, đẩy cửa vào sân.
"Nương đã về rồi."
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hai tỷ đệ Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu vội vàng chạy ra nghênh đón.
Nhưng khi nhìn thấy người vào cửa không phải là Tô Mộc Lam mà là một nam tử xa lạ có thân hình cao lớn thì cực kì sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì vẻ mặt của hai đứa lập tức cảnh giác.
"Ngươi là ai, tới nhà của chúng ta làm gì?"
Bạch Mễ Đậu quát lớn, vừa vươn tay ngăn Bạch Trúc Diệp ở phía sau, vừa hướng về trong phòng hô lớn: "Đại tỷ, Nhị tỷ, mau ra ngoài đây, có người không quen biết đến nhà của chúng ta."
Có chuyện gì vậy?"
Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ nghe tiếng của Bạch Mễ Đậu nên vội vàng chạy ra, trong tay cầm đèn lồng dùng để chiếu sáng.
Khi nhìn đến Bạch Thạch Đường đang đứng trước mặt thì đèn lồng trong tay của Bạch Thủy Liễu suýt nữa rơi xuống đất, môi run rẩy hô một tiếng: "Ngươi là….
Cha?"
"Là cha." Giọng nói của Bạch Thạch Đường cũng có chút run rẩy, buông ra sọt trúc trong tay, sau đó xoa tay trên quần áo lau một chút, rồi mới vươn tay sờ đầu của Bạch Thủy Liễu: "Thủy Liễu đã lớn như vậy rồi."
"Lập Hạ cũng đã cao hơn rồi."
Bạch Lập Hạ lập tức phục hồi tinh thần lại, nhào vào trong ngực của Bạch Thạch Đường, dụi đầu: "Cha, người đã trở lại rồi."
Hai tỷ đệ Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu lúc này có chút mờ mịt.