Đinh thị càng nghe càng cau mày chặt hơn.
Đến cuối cùng lại nghiến răng nghiến lợi mà mắng chửi, "Cái tên Bạch Hữu Quang này, đã lớn đầu như vậy rồi mà sao như con nít chưa cai sữa vậy, cái gì cũng nhất nhất nghe con mẹ nó nói, đúng là không phải một thằng đàn ông!"
"Chẳng qua tính tình của tiểu muội từ nhỏ được trong nhà nuôi dạy phải luôn luôn giữ hoà thuận, chứ nếu gặp phải ta thì một ngày nào đó không cho hắn một trận thì không được, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì, ta thấy loại người này chính là thèm bị ăn đòn!"
Đinh thị căm giận không thôi, hùng hùng hổ hổ.
Đôi mắt của nàng ấy đều trợn to như chuông đồng, nắm chặt tay, dáng vẻ dường như muốn sắp sửa đánh nhau với người khác ngay lập tức.
Không phải nói ngoa, loại người như Đinh thị này đúng là người luôn bênh vực người nhà mình.
Vừa rồi nghe nói đại tẩu trong nhà Lưu thị là người tính tình ngay thẳng, hiện tại xem ra, quả nhiên không sai chút nào.
"Loại người ấy cũng không rải nước tiểu ra mà nhìn xem nhà của mình là loại gì mà còn lên mặt bắt chẹt con gái nhà người khác, đây là khinh thường nhà chúng ta không có người, hay là nghĩ tiểu muội nhà ta không thể rời bỏ nhà hắn được? Cũng không hiểu sao lúc trước tính toán thế nào mà chấp nhận mối hôn sự này!"
Đinh thị mắng mỏ một hồi, sau đó có lẽ cảm thấy là ở trước mặt Tô Mộc Lam nói những lời này có vẻ hơi thô bỉ nên nàng ấy tỏ ra ngượng ngùng, "Tính tình này của ta hơi thẳng thắn một chút, từ trước đến nay có cái gì thì nói cái đó, khiến muội chế giễu."
"Đinh tẩu tử nói chi vậy, chuyện này mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau, phải có cái gì nói cái ấy thì mới biết rõ suy nghĩ trong lòng, việc gì cũng xong.
Ngược lại nếu chỉ có một chút hiểu lầm, nếu giữ trong lòng không nói ra, hoặc nói quanh co lòng vòng thì sẽ phải vắt óc ra phán đoán, như vậy quá mệt mỏi."
Tô Mộc Lam cười nói, "Nếu đoán đúng thì còn tốt, nếu đoán sai thì sẽ lại có chuyện phiền phức, cho nên nếu có chuyện gì cứ nói thẳng, không tạo ra rắc rối gì, trong lòng mọi người đều vui sướng."
"Tính tính này của đệ muội thật sự khiến người ta yêu thích, chẳng trách tiểu muội thường xuyên mở miệng khen ngợi không thôi, khen muội như một đóa hoa vậy.
Lúc trước ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc muội là người thế nào mà làm tiểu muội nhà ta nhớ như vậy, hiện tại gặp được mới biết nguyên do, đừng nói tiểu muội, ta cũng rất thích muội đó."
Đinh thị cười, rồi lại thở dài, nói tiếp, "Chẳng qua chuyện của tiểu muội mà không có đệ muội nói cho ta biết, đúng là chúng ta không thể hỏi thăm được, ta sẽ thương lượng với cha mẹ xem sao, phải xả giận cho tiểu muội một trận mới được."
"Nhưng mà chuyện này tốt nhất cũng nên nói với mẹ cu Hổ một câu, để trong lòng muội ấy cũng nắm chắc được." Tô Mộc Lam nhắc nhở nói, "Nói thẳng một câu trước mặt, tóm lại để muội ấy biết được thái độ của mọi người đối với việc này thế nào."
Chung quy lại là chuyện của nhà chồng, rất nhiều thời điểm cũng phải xem người trong cuộc nghĩ như thế nào.
Nếu suy nghĩ tốt mà không không nhất trí thì mặc dù có lòng tốt đến đâu chăng nữa, không nắm chắc được thì cũng dễ khiến chuyện thành oan gia, ngược lại sẽ rất khó coi.
"Đệ muội yên tâm, chút việc này ta vẫn hiểu." Đinh thị liên tục gật đầu, "Nhưng chuyện này nói đến cùng cũng là tiểu muội hơi khách sáo, ta sẽ thương lượng với cha mẹ xem phải làm cái gì mới có thể khiến tiểu muội an tâm hơn một chút."
Con gái xuất giá, rất nhiều vợ chồng bất hòa hoặc là bị nhà chồng khắt khe mà không rời đi, đều không phải là vì tình yêu lấn át lý trí, không rời xa được nam nhân, cũng không phải là thói quen sống phụ thuộc nên không thể một mình rời đi được.
Cũng có người khó khăn lắm mới đưa ra quyết định, mang theo một trái tim bị tổn thương đi.
Những người khác chẳng những không thể che chở, ngược lại còn muốn rắc thêm muối lên nỗi đau củba người đó.
Mặc dù ở xã hội hiện đại, nhưng cũng có rất nhiều người cho rằng con gái ly hôn là chuyện cực kì xấu hổ, cuộc sống không trôi chày, chứ đừng nói là xã hội phong kiến bây giờ.