Bên phía Lục Văn Tình cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trang hoàng, sắp đặt đồ đạc bên trong cửa hàng ổn thỏa.
Bàn ghế, chén đĩa và các đồ vật khác được đặt làm cũng đã lục tục được vận chuyển tới.
Nguồn cung cấp thịt dê về cơ bản đã được quyết định xong xuôi.
Quách chưởng quầy là người chuyên cung cấp thịt thà cho các quán rượu bên trong huyện thành.
Ngày thường ông ta thường cung cấp gà, vịt, thịt, cá và mấy loại thịt khác cho các quán rượu, thấy chỗ của Lục Văn Tình muốn tìm thịt dê thích hợp, liền mạnh dạn từ đề cử chính mình, tới tìm Lục Văn Tình.
Lục Văn Tình thấy hắn đưa ra giá cả thích hợp, hơn nữa ngày thường Quách chưởng quầy ở huyện thành có danh tiếng không tồi, liền quyết định lấy của ông ta, đưa ra số lượng cần thiết, yêu cầu mỗi ngày đưa tới.
Kể từ đó, việc chuẩn bị sửa soạn cho cửa hàng cũng coi như đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu việc quyết định ngày khai trương.
Lục Văn Tình tới tìm Tô Mộc Lam thương lượng, quyết định ngày 28 tháng ba sẽ mở cửa buôn bán thử, ngày mồng sáu tháng tư sẽ chính thức khai trương.
Hai ngày này đều là ngày tốt lành để khai trương, vả lại xét về mặt thời gian thì khoảng cách giữa hai ngày cũng không quá xa.
Có điều là ngày 28 tháng ba đã gần ngay trước mắt, tính lại thì cũng chỉ còn ba ngày nữa, đúng là có hơi dồn dập một chút.
Nhưng mà tình hình buôn bán của Thuận Ý Trai như vậy, Tô Mộc Lam cũng hiểu rõ tâm trạng nóng vội lúc này của Lục Văn Tình, cho nên nàng không khuyên can nhiều nữa, chỉ đi theo Lục Văn Tình tới huyện thành một chuyến, nhìn xem cửa hàng đã ổn thỏa hay chưa, đưa ra một số kiến nghị trọng tâm khác để Lục Văn Tình tham khảo.
Sau khi Lục Văn Tình nghe xong đều cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, Tô Mộc Lam cũng rất vừa lòng, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Lục Văn Tình lại chuẩn bị mọi thứ cần thiết ổn thỏa như vậy, đúng là một người làm việc nhanh nhẹn.
Chính nàng là người hiện đại xuyên qua tới đây, đã từng nhìn thấy nhiều chuyện, lại là người sống qua hai đời nên rất nhiều chuyện nàng có thể làm được.
Nhưng Lục Văn Tình chỉ là một cô nương còn trẻ tuổi, chưa xuất giá mà cũng có thể làm được đến nông nỗi này, thực sự khiến người ta bội phục.
Sâu trong ánh mắt của Tô Mộc Lam cũng dâng lên sự bội phục đối với Lục Văn Tình.
Chờ đến khi ra tới trước mặt cửa hiệu, Tô Mộc Lam giương mắt nhìn lên trên chỗ đặt biểu hiệu của cửa hàng lúc này đã không còn tấm biển Thuận Ý Trai nữa.
"Lục chưởng quầy muốn lấy tên mới một lần nữa sao?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Đúng vậy." Lục Văn Tình gật đầu, "Đã muốn thay hình đổi dạng thì phải nghĩ đến một cái tên khác cho hợp lý, cũng coi như là bắt đầu lại một lần nữa.
Tên cửa hàng mới đại ca ta đã nghĩ xong, ta cũng cho người đi làm bảng hiệu rồi, chuẩn bị ngày mai sẽ treo lên."
"Lúc trước ta nghe ngươi nói huynh trưởng của ngươi đầy bụng chữ nghĩa, tên cửa hàng đúng là nhờ hắn nghĩ cho ổn thỏa, nhưng không biết tên cửa hàng này là gì?"
Tô Mộc Lam vẫn hết sức tò mò đối với chuyện này, muốn nhìn một chút những người học sâu hiểu rộng khi lấy tên cửa hàng thì sẽ như thế nào.
"Đại ca lấy tên cửa hiệu là Thất Lý Hương." Lục Văn Tình đáp.
Tô Mộc Lam, "…"
May mắn lúc này không có uống nước trà, nếu không Tô Mộc Lam cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị sặc đến mức ho khan không ngừng.
"Tô tẩu tử, cái tên Thất Lý Hương này có cái gì không ổn sao?" Lục Văn Tình thấy cảm xúc phức tạp trên mặt Tô Mộc Lam nên hơi kinh ngạc.
"Không có gì, cũng không có cái gì không ổn."
Chẳng qua một người ở thời hiện đại như nàng nghe ca từ bài Đông Phong Phá, bỗng dưng nghe được cái tên này thấy hơi không quen mà thôi.
Trên mặt Tô Mộc Lam cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn một chút, "Không biết, huynh trưởng của Lục chưởng quầy lấy cái tên Thất Lý Hương này, là có gì ngụ ý?"
Người đọc sách là chú ý nhất đến việc đặt tên viết chữ.
Cũng vì suy xét vấn đề này nên Tô Mộc Lam cho rằng sẽ đặt tên đại loại như "Tân hồng", ngụ ý khách khứa lui tới mới đúng hoặc ý gì khác tương tự,......