Nàng cũng đã xem xét kỹ lưỡng, sân trong nhà rất rộng, xây thêm mỗi bên hai gian phòng nhỏ, để mỗi đứa nhỏ đều có một phòng, tách ra để ở, như vậy thì phòng ở phía tây có thể để trống, đến lúc đó dùng để cất trữ đồ vật hoặc là ngộ nhỡ có chuyện gì cần dùng khẩn cấp thì sẽ có phòng để dùng.
Thừa dịp phải một thời gian nữa mới đến mùa thu hoạch lúa mì, thời tiết cũng ấm áp hơn, Tô Mộc Làm muốn sau khi chuyện bận rộn với thịt dê kho tộ xong thì sẽ triển khai việc xây thêm phòng.
Mọi người vừa nghe Tô Mộc Lam nói vậy, hiển nhiên là đồng ý với nàng luôn: "Được, đến lúc đó ngươi nhớ kêu chúng ta, chuyện khác có lẽ sẽ không làm được chứ chuyện cần sức lực như này thì nửa phần cũng không thành vấn đề."
Hơn nữa nếu nhà Tô Mộc Lam xây nhà thì đồ ăn nhà nàng đãi cũng thật sự rất ngon.
Lần trước khi đi sửa tường sân đã được ăn mấy ngày, bây giờ vẫn còn nhớ mong hương vị đó, đều ước gì nhà Tô Mộc Lam có thể sửa chữa nhà thêm vài lần nữa để bọn họ có thể đỡ thèm ăn.
Bây giờ lại nghe Tô Mộc Lam nói như vậy thì đây chẳng lẽ không phải là chuyện đáng vui mừng hay sao?
Chuyện Tô Mộc Lam tặng thịt dê kho tộ và chuẩn bị xây thêm phòng rất nhanh chóng đã lan truyền trong thôn.
Người trong thôn đối với hai chuyện này đều có chút cảm thán.
Cảm thán Tô Mộc Lam thật sự có bản lĩnh, có thể cùng người khác hợp tác mở cửa hàng ở trên trấn, cũng càng cảm thán là Tô Mộc Lam lại tiếp tục xây nhà.
Dù sao người khác muốn xây thêm hai gian phòng thì đều cần tiết kiệm tiền nhiều năm mới có thể miễn cưỡng xây được hai gian, nhưng Tô Mộc Lam năm ngoái vừa sửa tường sân, năm nay đã xây thêm phòng, tốc độ thật sự rất nhanh.
Nhưng càng cảm thán hơn là thái độ làm người của Tô Mộc Lam cũng rất chân thật.
Dù sao đó cũng là thịt dê kho tộ, bên trong đều là thịt ngon, nếu là mấy nhà khác thì cho dù nhà mình ăn không hết thì sợ là cũng sẽ mang lên trấn bán lấy tiền, sẽ không giống như Tô Mộc Lam nói mang tặng là sẽ thật sự tặng cho mọi người.
Tuy rằng chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân khác nhưng mà làm được như vậy thì người này cũng thật sự chân thành.
Đa số người trong thôn đều là người thành thật, mà người thành thật thì rất thích người chân thành, vì vậy thiện cảm của mọi người đối với Tô Mộc Lam lại tăng thêm một chút.
Chỉ ngoại trừ Trương thị, khi biết những chuyện này đã nhổ vài ngụm nước bọt ở trước cửa nhà.
Tô Mộc Lam mang tặng thịt dê kho tộ cho gần như cả thôn nhưng tất nhiên là không có đưa cho Trương thị.
Trương thị cực kì chán ghét Tô Mộc Lam, cũng hiếm khi tới nhà Tô Mộc Lam nhưng ngửi thấy mùi thịt dê kho tộ nồng đậm bay ra từ bốn phía láng giềng thì cũng nuốt nước bọt liên tục.
Hơn nữa còn có người ở trước mặt nàng khoe khoang thịt dê kho tộ này ngon như thế nào nên Trương thị đã cắn chặt răng.
Hừ!
Đúng là mấy người chưa từng ăn qua thịt dê, một bát thịt dê cũng phải náo loạn như vậy, quả thực là chưa thấy qua việc đời, đáng đời chỉ có thể bào cơm trong đất để ăn!
Trương thị ở nhà ngây người cũng phiền lòng, liền dọn dẹp mấy cân bột mì trong nhà, nhặt thêm mười quả trứng gà đi đến thôn Trương gia để thăm Trương Cốc Lai.
Nghe mọi người nói, Trương Cốc Lai mấy ngày nay cũng chưa ra khỏi nhà, cỏ dại trong ruộng lúa mì đã mọc cao hơn cây lúa rồi, Trương thị rất lo lắng, sợ rằng thân thể của Trương Cốc Lai không thoải mái.
Tới đầu nhà thì thấy gà chạy khắp sân, đầy sân chỗ nào cũng là phân gà, cửa chính cũng mở toang, nhưng không thấy Trương Cốc Lai đâu cả.
Trương thị đi thẳng vào phòng ở phía Đông, nhìn thấy Trương Cốc Lai đang nằm trên giường.
"Đây là làm sao vậy, ban ngày mà nằm ở trên giường thế?" Trương thị hỏi một câu: "Đã ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa ăn thì ta đi làm cho đệ bát canh để uống."
"Ta không đói bụng, tam tỷ không cần để ý, nếu tỷ đến đưa đồ thì cứ đặt đồ ở một bên là được."