Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 349




"Đừng thấy bây giờ cái gì cũng không cần trả tiền, chỉ chờ các ngươi từng người một tới cửa, nhiều người thêm là sẽ bắt đầu đòi tiền các ngươi thôi, bọn họ tinh ranh thì chúng ta cũng không thể ngu ngốc móc tiền từ trong túi ra như vậy được…"

Những lời nói này của Hàn thị ầm ầm giống như đổ đậu vào ống trúc, chỉ nghe thôi đã khiến Lưu thị tức giận đầy người, cơn giận từng chút một đang sôi sục trong người.

Đợi cho đến khi cơn giận dữ này bốc lên đỉnh đầu thì Lưu thị chỉ cảm thấy đầu óc của mình càng đau dữ dội, tay nắm chặt lấy góc áo của mình, nói với Hàn thị: "Cái khác ta mặc kệ, nhưng Đại Hổ và Nhị Hổ nhất định phải đi học đường gia tộc đọc sách!"

Hàn thị đang nói thì bị ngắt lời, trong lòng vốn đang cũng không hài lòng, thấy Lưu thị nói chuyện cứng rắn như vậy thì càng cảm thấy tức giận: "Ngươi nói chuyện với ta kiểu gì đấy, trong nhà này tới lượt ngươi làm chủ sao? Sao nào, lời nói của ta không còn tác dụng gì nữa đúng không?"

"Dù sao chuyện này phải nghe ta, Đại Hổ và Nhị Hổ phải được đi đọc sách ở học đường gia tộc." Lưu thị gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy, môi gần như đã bị cắn tới chảy máu.

"Ngươi, ngươi… Ngươi, làm phản sao!"

Hàn thị thấy Lưu thị cứng cổ, đôi mắt của nàng giống như sắp phun ra lửa, trong lòng bà cũng lập tức sinh ra một chút sợ hãi nhưng sự tức giận thì càng nhiều hơn.

Tức giận Lưu thị vốn là con dâu nhưng lại dám đối xử với mẹ chồng là bà như vậy, càng tức giận là Bạch Hữu Quang ở bên cạnh thế nhưng không nói một câu nào.

Hàn thị vừa vội vừa tức, vỗ đùi xong liền ngồi trên mặt đất khóc lên: "Ông trời ơi, đây là tạo nghiệt gì vậy, trong nhà lấy phải một tức phụ điêu ngoa như này, thì sau này sao có thể sống yên ổn được đây…"

"Lúc trước ta là cô nhi quả phụ, cũng không có ai giúp đỡ, một bên nước mắt một bên nước tiểu, nuôi lớn hai đứa nhỏ bao năm, bây giờ tuổi tác đã lớn như vậy, tưởng rằng có thể sống thoải mái hơn, kết quả lại bị con dâu làm khó dễ như vậy, gia đình này thật sự không còn chỗ cho ta rồi."

"Ta dứt khoát chết luôn cho xong…."

"Nương, nương đang nói gì vậy." Bạch Hữu Quang thấy Hàn thị ở chỗ này chán sống tìm chết, vội vàng đến khuyên can, muốn đưa tay kéo Hàn thị đứng dậy: "Nương nhanh đứng lên đi, ngồi trên đất lạnh lắm."

"Hơn nữa, nương khóc lớn hô to như vậy làm gì, người bên ngoài nghe thấy thì khẳng định sẽ chê cười nhà chúng ta."

"Chê cười thì cứ để bọn họ chê cười đi! Đã bị tức chết thì còn để ý thể diện làm gì?"

Hàn thị không hài lòng đẩy Bạch Hữu Quang ngã xuống đất: "Ngươi nhìn ngươi đi, cưới một tức phụ như vậy, cả ngày cái gì cũng không làm chỉ biết chọc giận ta, có phải muốn ta tức chết sau đó phu thê các ngươi có thể sống thoải mái phải không?"

"Nương…."

Bạch Hữu Quang thấy Hàn thị khóc đầy mặt nước mắt nước mũi, bất đắc dĩ nhíu chặt mày, sau đó đứng lên nói với Lưu thị: "Ngươi sao phải chọc giận nương làm gì? Không đi học đường gia tộc thì không đọc sách thôi, chuyện có gì đâu, cũng không phải không đọc sách thì không sống được, trong thôn chúng ta có bao nhiêu người không biết chữ đấy, cũng không phải vẫn sống như thường sao?"

"Hơn nữa cả ngày chỉ đọc sách cũng không thấy có lợi ích gì cả, mua sách vở cũng rất tốn tiền, bán lại cũng không bán được, ta thấy nương nói đúng, chỉ lãng phí tiền bạc, sớm dạy bọn nhỏ học trồng trọt, sớm tích góp tiền thì mới là chuyện đúng đắn."

Thấy Lưu thị không nói một lời nào chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn, Bạch Hữu Quang cũng thở dài nói: "Ngươi cũng nên có chút hiếu thuận đi, cuộc sống của chúng ta so với bên trên thì không bằng nhưng so với dưới thì vẫn có thừa, ngươi đừng lúc nào cũng chui rúc vào sừng trâu, đến lúc đó cuộc sống đang tốt đẹp thì cũng bị người làm rối loạn cho không còn gì."

Cuộc sống tốt đẹp, bị nàng làm rối loạn cho không còn gì sao?