Tô Mộc Lam nói cho Lục Văn Tình nghe từ đầu đến cuối những lời mà trước đó nàng cùng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị thảo luận.
"Đại khái là như thế, cho nên ý tứ của ta và vợ chồng Ngô chưởng quầy là về việc làm đồ ăn điểm tâm, kì thực Ngô Ký không nên hợp tác cùng Thuận Ý Trai, Đây là vì suy nghĩ kỹ cho cửa hàng Ngô Ký, cũng coi như là vì lợi ích của Thuận Ý Trai."
"Thuận Ý Trai không còn huy hoàng như lúc trước, một lòng chỉ nghĩ đến việc Đông Sơn tái khởi (khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại).
Nhưng mà cơ hội phát triển lại này không nhiều lắm, nếu không thể một lần nắm chắc cơ hội một cách chuẩn xác thì nếu lần sau có cơ hội sẽ càng khó khăn hơn."
"Thức ăn mà ta làm ở cửa hàng Ngô Ký cùng phương thức hợp tác của Ngô Ký chỉ phù hợp để mở cửa hàng ở trên thị trấn.
Nhưng nếu muốn mở ra vài cửa hàng ở huyện thành, phủ thành thì đúng là không thích hợp."
Ánh sáng trong mắt Lục Văn Tình dần dần ảm đạm hơn, cuối cùng chỉ có thể thở dài, tiếp đó gật gật đầu, "Tô tẩu tử nói có lý, lúc này đúng là Thuận Ý Trai không nên hợp tác cùng Ngô Ký."
Mặc dù nói như vậy, nhưng chính bản thân Lục Văn Tình cũng không cam lòng.
Nhưng cũng đúng như những gì đã nói, lời nói của Tô Mộc Lam đều có lý, tất cả đều chỉ ra đúng vào điểm mấu chốt nhất, cũng là chỗ rủi ro khó tránh khỏi.
Chẳng qua cứ nói như vậy, chẳng lẽ Thuận Ý Trai đã hoàn toàn vô vọng rồi hay sao.
Trong lòng Lục Văn Tình cảm thấy không thể chấp nhận được.
"Ngô Ký không thích hợp hợp tác, nhưng ở chỗ ta có một món ăn phụ trợ, không biết Lục chưởng quầy có hứng thú hay không." Tô Mộc Lam nói.
"Thức ăn phụ trợ?" Lục Văn Tình ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng hỏi, "Tô tẩu tử nói thức ăn, là cái gì?"
Tô Mộc Lam cũng không có lập tức trả lời, mà đi vào nhà bếp, bưng niêu lẩu kèm chậu than ra, đưa một đôi đũa cho Lục Văn Tình, "Lục chưởng quầy nếm thử cái này?"
Lục Văn Tình nhất thời không rõ lắm Tô Mộc Lam muốn làm gì, nhưng nhìn ánh mắt của nàng tràn đầy tự tin cùng thành khẩn, lại thấy niêu lẩu kia sôi lục bục lục bục tỏa hơi nghi ngút mang theo mùi hương thật sự mê người liền nhận lấy đôi đũa, trực tiếp nếm một miếng.
Mùi vị thơm nồng lập tức tan chảy lan tỏa ngập tràn trong miệng …
"Cái này là …?" Lục Văn Tình cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ không thể tin tưởng nhìn về phía Tô Mộc Lam.
"Đây là thịt dê kho tộ." Tô Mộc Lam giải thích "Thịt dê kho tộ có hương vị tươi ngon, nếu đặt chậu than phía dưới, có thể bảo đảm thịt dê mềm mại lại tươi mới, nó cũng có thể ăn kèm với những món rau xanh khác."
"Nếu dùng món này để mở quán rượu thì chỉ cần một người hầm số lượng thịt dê theo công thức, còn lại các loại rau xanh thì chỉ cần bất kì người nào cũng có thể rửa sạch rồi cắt khúc hoặc thái mỏng là được, không cần phí công mất tiền đi mời đầu bếp".
"Trong nhà của Lục chưởng quầy không chỉ có một cửa hiệu, nếu đồng thời đều nấu thịt dê kho tộ để bán, mùi vị có thể bảo đảm thống nhất, có thể nói là sẽ tránh được nhược điểm của rất nhiều quán rượu sau khi mở chi nhánh ra mà hương vị món ăn lại khác nhau, hoặc lo lắng về việc buôn bán khác nhau của các cửa hiệu.
Sau khi khách đến gọi món ăn, mang đồ ăn lên cũng nhanh hơn, không cần để người ta phải chờ lâu."
"Vào mùa thu đông, món thịt dê kho tộ này vẫn luôn được nấu trên bếp lửa, khi ăn cảm thấy ấm áp thoải mái, nếu tới ngày hè nóng bức, bỏ bếp than đi, để món thịt dê kho tộ nguội bớt, ăn như lẩu nguội, lại kết hợp với những đồ ăn kèm được luộc chín, khi ăn thì cho các đồ ăn kèm vào nồi nước nguội và rửa lại cho vừa khẩu vị, cũng sẽ có mùi vị đặc biệt".
"Có thể nói, món thịt dê kho tộ này thích hợp ăn suốt bốn mùa, vả lại món thịt dê kho tộ này toàn bộ bên trong huyện thành không có, nếu một mình Thuận Ý Trai mở ra món này, cũng rất đặc biệt."